“Đương nhiên không thê bỏ qua, đánh cược với Lâm Vân tôi đây, tuyệt đối không có khả năng chống chết!”
Lâm Vân cười lạnh nói.
Sau khi Vương Tuyết nghe xong, cô hơi lo lắng, vội nói: “Lâm Vân, cứ vậy coi như hệt là được, dù sao Trịnh Hải cũng là hội trưởng hội ngoại giao, chúng ta không đầu lại hắn. Hôm nay có thể làm cho hắn ăn thiệt là đã rất tốt, ngoài ra, cùng lúc thì tôi bị đuôi khỏi hội học sinh, dù sao tôi cũng không muôn ở trong đó nữa.”
“Yên tâm đi, tôi có chừng mực.” Lâm Vân cười cười, đã dẻ ra kê sách trong lòng từ lấu..
Sau khi rời khỏi ký túc xá nam sinh, Lâm Vân dẫn Vương Tuyết đi vào văn phòng giáo viên phân công quản lí học sinh.
“Chủ nhiệm Tê, đây là khoản tài trợ hội mùa đông mà em xin được, tông cộng 200.000.”
Vương Tuyết cầm số tiền 200.000 và thư thỏa thuận đặt lên bàn làm việc của chủ nhiệm Tễ.
“Trò Vương Tuyết, em xin được tài trợ 200.000 cơ à? Quá giỏi!” Chủ nhiệm Tê kinh ngạc, cười giơ ngón cái với Vương Tuyết.
Chủ nhiệm Tề biết rõ, muốn xin khoản tài trợ khó khăn lớn biết bao nhiêu!
Ngay sau đó, chủ nhiệm Tề cầm thư thỏa thuận, bà rất muốn biết là công ty nào hào phóng như thê.
“Tập đoàn Hoa Đỉnh?”
Khi chủ nhiệm Tề nhìn thấy bốn chữ tập đoàn Hoa Đỉnh, vẻ mặt bà kinh ngạc.
“Trời ạ, trò Vương Tuyết, em… thê mà em xin được tài trợ của tập đoàn Hoa Đỉnh.” Chủ nhiệm Tề không nhịn được nuốt nước miễng.
Có thể khiến cho tập đoàn Hoa Đỉnh tài trợ cho hội đông vận của trường học bọn họ, bản thân chủ nhiệm Tê cũng không dám tưởng tượng! Hơn nữa có thê làm cho tập đoàn Hoa Đỉnh tài trợ trường bọn họ, là chuyện cực kỳ vinh quanhl “Chủ nhiệm Tề, em may mắn mà thôi.” Vương Tuyêt mỉm cười nói.
“Bát kể là thế nào, đây là công lao lớn!” Trò Vương Tuyết, đề thưởng cho em, cô sẽ giúp em lấy được một bậc học bồng và thưởng cho học sinh xuất sắc, ngoài ra, thăng chức cho em làm hội phó hội ngoại giao.” Chủ nhiệm Tề nói.
“Chủ nhiệm Tè, vì nguyên nhân cá nhân nên em xin rời khỏi hội học sinh.” Vương Tuyết bỗng nói.
Chủ nhiệm Tề biết Vương Tuyết phải rời khỏi hội học sinh, bà rất kinh ngạc, muôn giữ Vương Tuyết lại nhưng dưới sự kiên trì lân nữa của Vương Tuyết, bà đành phải để cô rời khỏi hội học sinh.
Nguyên nhân rất đơn giản, vì cô đã nhìn rõ sự ghê tởm trong hội học sinh.
Sau khi ra khỏi văn phòng.
“Lâm Vân, cảm ơn cậu đã giúp tôi hôm nay, trước đó có nói sẽ mời cậu ăn cơm, hay là đêm nay cậu đến nhà tôi đi, tôi nấu cho cậu ăn, được không?” Vương Tuyết cười dịu dàng.
“Đến nhà cậu 4?” Lâm Vân sợ run một chút.
Lâm Vân nghe thầy Vương Tuyết mời mình đi đến nhà cô, nói thật anh có hơi kinh ngạc, vốn anh tưởng là Lâm Vân nói cô mời anh ăn cơm là đi nhà hàng ăn chứ.
Nhưng mà Lâm Vân càng thích về sau hơn, đến nhà Vương Tuyết, ăn đồ ăn cô làm. Nhưng buôi tối mà, không tránh được sẽ suymnghf kì quái…