“Tuy rằng chậm một ngày cũng không thành vấn đề, nhưng tôi thật sự không có hứng thú đi chơi, xin lỗi anh.” Chu Ân lắc đầu uyển chuyển từ chối.
“Nhớ rõ ngày hôm qua cô còn nói nợ tôi một cái ân tình, hôm nay theo tôi đi
chơi một ngày coi như trả xong cái ân tình này, thế nào?” Lâm Vân mỉm
cười nói.
“Đi chơi với anh một ngày mà được tính là trả cái ân tình sao?” Chu Ân có chút ngạc nhiên.
Hầu hết mọi người đều yêu cầu người nợ ân tình phải giúp một việc gì đó
quan trọng, trả ân tình bằng cách này quả thật rất hiếm.
“Đúng.” Lâm Vân cười gật đầu.
“Vậy… được rồi.”
Chu Ân nghĩ một lát, cuối cùng cũng chỉ có thể đồng ý đi chơi, ai bảo cô ta nợ Lâm Vân một cái ân tình.
Vì thế, Chu Ân gọi điện thoại cho phó tổng giám đốc của công ty, dặn dò về những công việc trong tay mình, sau đó đi theo Lâm Vân ra khỏi văn
phòng.
“Lâm Vân, anh tính dẫn tôi đi đâu chơi? Tôi nói trước,
tôi sẽ không đến những nơi không đứng đắn, ví dụ như quán bar hay những
chỗ giống vậy.” Chu Ân nói.
Lâm Vân cười: “Hẳn là khu vui chơi
không phải nơi không đứng đắn nhỉ? Đương nhiên, nếu cô có đề xuất tốt
hơn, cô cũng có thể nói ra!”
“Khu vui chơi sao?” Chu Ân ngạc nhiên nói.
Thành thật mà nói, mặc dù Chu Ân là một nữ doanh nhân có tài kinh doanh giỏi, nhưng cô ấy chưa bao giờ đến khu vui chơi vì cô ấy không có thời gian.
Lúc này, cửa thang máy mở ra, cả hai cùng bước vào thang máy.
Trong thang máy có một người đàn ông mặc đồ vest.
Lâm Vân nhìn kỹ lại, có phải là người anh đã gặp lúc mua xe ở cửa hàng 4S
ngày hôm qua. Có phải người đàn ông đeo kính râm ngày hôm qua? Lúc đó
anh ta tự nhận mình là quản lý an ninh của công ty đó.
“Là… là anh!”
Khi người đàn ông nhìn thấy Lâm Vân và Chu Ân cùng nhau bước vào thang máy, anh ta run sợ.
“Thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp được anh ở đây.” Lâm Vân nở nụ cười đùa giỡn.
“Lâm Vân, anh biết anh ta sao?” Chu Ân tò mò hỏi.
“Anh ta đã gây rắc rối cho tôi, đây có coi như là người quen không?” Lâm Vân lạnh nhạt nói.
“Ồ? Anh ta đã gây rắc rối cho anh à?” Chu Ân ngạc nhiên.
Ngay sau đó, Chu Ân nhìn người đàn ông kia, nói:
“Cậu Lý, lá gan cậu thật lớn ha. Cậu có biết vị này là ai không? Đây là cháu ngoại của ông Liễu Chí Trung tập đoàn Tỉnh Xuyên đấy.”
“Cái gì! Cháu… cháu ngoại của Liễu Chí Trung sao?” Người đàn ông bị dọa sợ đến thay đổi sắc mặt.
Ngày hôm qua anh ta đoán rằng Lâm Vân có thân phận khác thường, nhưng anh ta không ngờ rằng thân phận của Lâm Vân lại kinh khủng như vậy.
Lúc này, thang máy xuống đến tầng một.
“Chu Ân, đi thôi, loại rác rưởi này tôi không thèm tốn nước bọt với anh ta.” Lâm Vân nói.
Chu Ân che miệng cười, bước ra khỏi thang máy.
Về phần người đàn ông, anh ta hoảng sợ đến mức tê liệt, gục ngã trong thang máy…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT