Từ khi Hoàng Luân yêu Chu Đồng, bạn thân Tôn Cầm của cô ấy luôn xem thường Hoàng Luân, thường khinh bỉ Hoàng Luân không bằng bạn trai mình.

Những điều này, Hoàng Luân có thể chịu được, dù sao anh ta với Chu Đồng yêu nhau là được.

Tuy nhiên vừa rồi Tôn Cầm lại dám nói đến Lâm Vân, chuyện này thì Hoàng Luân không chịu được.

Khi Hoàng Luân vừa nói xong, Triệu Kim Long ngồi một bên cũng đứng dậy.

“Luân, sao lại nói chuyện với bạn gái tao như vậy? Con mẹ nó, mày đừng có mà cho thể diện lại không cần. Chính là do mày và bạn mày thuộc tầng thấp như vậy, nếu như không phải bởi vì Tôn Cầm và Chu Đồng, ông đây cũng sẽ không nhìn đến mày một cái, càng không có tư cách bảo tao ngồi ăn cơm với mày.”

Giọng điệu của Triệu Kim Long mạnh mẽ, tràn đầy sức lực.

Hoàng Luân đã ghét Triệu Kim Long từ lâu rồi, bây giờ sao có thể nhịn được nữa?

“Triệu Kim Long, thật sự nghĩ rằng sở hữu công ty trị giá ba năm tỷ kia của mày là giỏi lắm sao? Nói cho mày biết, Anh Vân của tao mạnh hơn mày không biết bao nhiêu lần đâu.” Hoàng Luân tức giận nói.

“Cái gì? Anh ta mạnh hơn tao gấp bao nhiêu lần? Ha ha!” Triệu Kim Long trực tiếp cười lớn.

Tôn Cầm cũng cười: “Chậc! Luân, tôi không biết anh lấy dũng khí từ đầu dám nói tên nhóc này mạnh hơn bạn trai tôi. Cậu ta chỉ là một tên rác rưởi.”

“Bọn mày… Bọn mày có biết Anh Vân là ai không? Nói ra sẽ dọa chết chúng mày đấy.”

Ngay khi Hoàng Luân đang chuẩn bị nói, Lâm Vân giơ tay ra ngăn Hoàng Luân lại, sau đó Lâm Vân chậm rãi đứng lên.

“Triệu Kim Long đúng không? Mày có biết trong mắt tao mày còn không bằng một con kiến không? Hy vọng mày đừng có mà nhảy dựng lên trước mắt tao nữa, nếu không chỉ cần tao nhúc nhích ngón tay một cái, cũng có thể bóp chết mày đấy.” Lâm Vân bình tĩnh nói.



“Cái gì? Mày nói tao là con kiến? Ha ha.”

Lâm Vân nói xong, Triệu Kim Long và bạn gái anh ta Tôn Cầm đều che miệng cười, như thể vừa nghe được một câu chuyện cười kinh thiên động địa vậy.

“Được rồi, được rồi. Hôm nay là sinh nhật của em, mọi người đừng cãi nhau nữa.” Chu Đồng nói với Triệu Kim Long và Tôn Cầm.

“Chu Đồng, anh hoàn toàn là nể mặt em, nếu không sao hôm nay anh lại phải ngồi cũng hai tên phế vật rác rưởi này. Cũng không biết em bị làm sao nữa, vậy mà lại đi yêu đương với cái tên nghèo khổ này.”

Triệu Kim Long nói một cách đầy tự hào, không thèm nể mặt Hoàng Luân một chút nào.

“Anh yêu đừng nói nữa, mặc dù Luân có nghèo, nhưng cũng cần thể diện mà.” Tôn Cầm giả vờ giả vịt nói.

Triệu Kim Long cười chế nhạo: “Thể diện? Ha ha, thể diện thì phải tự mình kiếm lấy, cái loại nghèo khổ như nó, không có tư cách có thể diện.”

“Mày nói thêm một câu nữa.” Lâm Vân nhíu mắt lại, hai mắt phát lạnh.

“Đừng nói nữa, mọi người nghĩ đến hôm nay là sinh nhật em, cho em thể diện đi.” Chu Đồng vội đến nỗi mặt đỏ bừng.

Triệu Kim Long nghe vậy, lúc này mới ngồi xuống. Nhưng vẻ mặt anh ta vẫn đầy vẻ khinh thường.

Chu Đồng lại nhìn về phía Hoàng Luân và Lâm Vân nói: “Hai anh cũng ngồi xuống đi. Anh Vân, thật sự xin lỗi, khiến anh chê cười rồi.”

“Không sao, hôm nay là sinh nhật em, anh cũng không muốn gây chuyện.” Lâm Vân thản nhiên nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play