“Vân, ông nghe nói
cháu đã diệt Khương Hùng Dũng, mua lại tập đoàn Hùng Dũng?” Trong điện
thoại truyền đến giọng nói của Liễu Chí Trung.
“Ông ngoại, tin tức của ông thật là nhanh nhạy.” Lâm Vân nhếch mép cười.
“Vân, ông nghe hết mọi chuyện rồi, lôi kéo người quan trọng của đối phương,
có thể trực tiếp tìm được điểm yếu của đối phương, kế hoạch được thực
hiện nghiêm cẩn. Làm rất tốt, ông quả nhiên không nhìn lầm cháu.” Trong
điện thoại truyền đến tiếng cười của Liễu Chí Trung.
“Hì hì, ông ngoại đánh giá cháu quá cao rồi.” Lâm Vân nhếch mép cười.
Có thể nhận được lời khen ngợi và khẳng định của ông ngoại, Lâm Vân vui từ tận đáy lòng.
“Vân, thực tế dựa vào năng lực của ông, có thể giúp cháu diệt trừ Khương Hùng Dũng thật ra rất đơn giản. Nhưng ông vẫn luôn không can thiệp vào, cháu biết tại sao không?” Liễu Chí Trung hỏi.
“Ông muốn giúp cháu
luyện tập. Bởi vì tập đoàn Tỉnh Xuyên có rất nhiều đối thủ, cháu phải có đủ kinh nghiệm và năng lực để đối phó với các đối thủ khác, sau này mới có thể đảm nhận nhiệm vụ quan trọng được.” Lâm Vân nói.
“Không
sai, sau này cháu sẽ gặp phải nhiều đối thủ hơn. Bọn họ còn khó đối phó
hơn Khương Hùng Dũng rất nhiều.” Liễu Chí Trung nghiêm túc nói.
Dừng lại một chút, Liễu Chí Trung tiếp tục nói: “Ngoài chuyện này ra, còn có một nguyên nhân quan trọng khác, lúc trước, cháu không hề có một thành
tích nào cả. Nếu như đến tổng công ty đảm nhiệm trọng trách khó có thể
làm cho người khác nể phục, cho nên ông cần cháu phải làm được ra một
thành tích.”
“Mà lần này cháu diệt trừ Khương Hùng Dũng, mua
lại, sát nhập tập đoàn Hùng Dũng khiến giá trị thị trường của chi nhánh
tập đoàn Tỉnh Xuyên ở Bảo Thạch tăng lên đáng kể. Đây là một thành tích
kinh doanh có thể lấy ra được.”
“Cháu hiểu rồi.” Lâm Vân gật đầu, điều này không khác Lưu Ba nói là mấy.
“Gần đây cháu dành thời gian đến tổng công ty một chuyến, ông mở một tiệc ăn mừng ở bên này cho cháu, thông báo thành tích của cháu cho toàn bộ tập
đoàn Tỉnh Xuyên biết. Có thể cho cháu tiếp xúc với các giám đốc điều
hành của tổng công ty nữa.” Liễu Chí Trung nói.
“Vâng ông ngoại, mấy ngày nữa cháu sẽ đến.” Lâm Vân nói.
Lâm Vân biết, ông ngoại làm như vậy, là đang mở đường cho mình.
Hơn nữa ba ngày sau, có một trận đấu quyền anh ngầm ở tỉnh thành, lúc trước Lâm Vân đã định chuẩn bị đến tham gia trận đấu này, thu thập nhân tài,
sau đó đối phó với Khương Hùng Dũng.
Chỉ là sau đó có sự giúp đỡ của luật sư của Khương Hùng Dũng, mới hành động loại bỏ Khương Hùng Dũng trước.
Bây giờ đã diệt Khương Hùng Dũng rồi, nhưng kế hoạch thu thập nhân tài của
Lâm Vân vẫn không thay đổi. Sau khi diệt xong Khương Hùng Dũng, sau này
nhất định anh sẽ gặp phải những đối thủ mạnh hơn, đến lúc đó sẽ cần đến
sự trợ giúp của các nhân tài.
Bây giờ ông ngoại bảo anh đến tỉnh thành, vậy thì cùng lúc làm luôn một thể.
Tỉnh thành, là một nền tảng lớn hơn.
Lâm Vân đã ở trên đỉnh cao của Bảo Thạch rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT