“Lâm Vân? Cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Hứa Chí Vân.
“Tôi muốn tìm một cơ hội gặp mặt ông, được không?” Lâm Vân bình tĩnh nói.
“Con mẹ nó cậu có bệnh à? cậu nghĩ ông đây sẽ gặp mặt cậu sao?” Trong điện thoại truyền đến tiếng mắng chửi.
“Tôi cảm thấy ông sẽ đến, bởi vì con trai ông đang ở bên cạnh tôi.” Khóe miệng Lâm Vân nở một nụ cười.
Sau đó, Lâm Vân đặt điện thoại đến trước mặt con trai ông ta.
“Cha! Là cha đúng không? Cha mau cứu con.”
Con trai luật sư vội vàng kêu cứu.
Lâm Vân mãn ý gật đầu sau đó thu điện thoại về.
“Này, Hứa Chí Vân, tôi nghĩ ông có thể phân biệt được giọng con trai riêng của mình.” Lâm Vân nhàn nhạt nói.
“Lâm Vân, mày… mày là thằng khốn nạn, rốt cuộc mày muốn làm cái gì?” Luật sư ở đầu dây bên kia tức giận chửi mắng.
“Tôi vừa mới nói rồi, tôi muốn gặp mặt ông một lần, về phần đứa con trai
riêng này của ông, ông có thể yên tâm, chỉ cần ông làm theo lời tôi nói, cậu ta ở chỗ tôi sẽ rất an toàn.” Lâm Vân cười nói.
“Mày… Mày… Mày nói đi, muốn gặp ở đâu?” Mặc dù trong lòng luật sự rất tức giận, nhưng cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Dừng lại một chút, Lâm Vân lại dùng giọng điệu lạnh lùng bổ sung thêm một
câu: “Nhớ kỹ, chuyện này không được để người khác biết, đặc biệt là
không được để Khương Hùng Dũng biết. Ngoài ra, ông cũng đừng có tâm tư
không chính đáng, nếu không, tính mạng của con trai ông không được bảo
đảm đâu.”
Phía bên kia, tại nhà luật sư Hứa Chí Vân.
“Khốn nạn!”
Sau khi Hứa Chí Vân cúp điện thoại, tức giận hung dữ chửi mắng một câu. Ông ta không thể ngờ Lâm Vân vậy mà sẽ có tâm tư động đến con trai ông ta.
Lúc này, điện thoại của Hứa Chí Vân lại vang lên.
“Alô, luật sư Hứa, tôi là Ba, người trông coi quán bar Thiên Hoa. Lúc trước
cậu Hứa uống rượu say ở quán bar, bị người đưa về nhà, tôi muốn xác nhận với ông một chút, cậu Hứa đã an toàn về đến nhà chưa?” Anh Ba nói trong điện thoại.
Anh Ba là người xử lý chuyện rối loạn lúc đấy, phát hiện hai người Lâm Vân đã không thấy nữa, anh ta nghĩ một chút, vẫn gọi điện cho luật sư để xác nhận một chút.
Luật sư Hứa nhất thời
cảm thấy âm u, ông ta rất muốn mắng chửi đối phương, nhưng lại nghĩ đến
lời uy hiếp của Lâm Vân, ông ta chỉ có thể nói với điện thoại: “Con trai tôi đã về nhà an toàn rồi, cậu không cần phải lo lắng.”
Ba giờ chiều, trên một phòng bao ở tầng hai của quán trà Khang Thái.
Luật sư tự mình đẩy cửa bước vào.
Lâm Vân và Thạch Hàn đã đợi ở phòng bao.
“Hai giờ năm mươi chín phút, luật sư Hứa, ông đến đúng giờ thật, ông không
dẫn theo người khác đấy chứ?” Lâm Vân khẽ cười nhìn ông ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT