Chương 766

Cho nên, Lâm Vân cần ông ngoại giúp đỡ để có được chứng chỉ này.

Đối mắt với ông ngoại Liễu Chí Trung, Lâm Vân cũng không có gì cần phải giấu giếm cả.

Sau khi kết nối cuộc gọi, Lâm Vân trực tiếp nói rõ rằng mình tìm được một mỏ vàng ở huyện Kiến Nghiệp, hơn nữa số lượng còn rất lớn, muốn ông ngoại lấy hộ mình chứng chỉ.

Trong điện thoại.

“Đây là chuyện tốt, cháu yên tâm, chuyện này giao cho ông, trong vòng mười ngày ông sẽ lấy được chứng chỉ cho cháu.” Ông ngoại nói.

“Vậy cảm ơn ông ngoại, nếu như ông ngoại không ghét bỏ thì cháu sẽ chia cho ông một nửa số vàng này.” Lâm Vân nói.

Dù sao thì chứng chỉ cũng là do ông ngoại xin cho, số tiền đầu tư vào mỏ vàng cũng lấy từ số tiền mà ông ngoại đã đưa cho.

Cho nên làm sao Lâm Vân có thể không biết xấu hổ mà nuốt hết một mình cơ chứ?

Liễu Chí Trung cười ha ha.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

“Ha ha, phần tâm ý này của cháu ông rất mãn ý, có điều mỏ vàng là do cháu phát hiện ra, ông sẽ không lấy một phần nào của cháu cả. Hiện tại ông cũng không có quá chạy theo đồng tiền nữa, ông chỉ hy cháu có thể sống tốt mà thôi.”

Trong lòng Liễu Chí Trung rất vui mừng, Lâm Vân vậy mà vẫn nghĩ đến chia cho ông một nửa.

Liễu Chí Trung tiếp tục nói: “Ngoài ra, mỏ vàng này, cháu không nên đặt biển hiệu của Tỉnh Xuyên.”



“Ơ? Sao vậy?” Lâm Vân có chút nghi hoặc.

“Bởi vì ông nghĩ cháu nên có một phần độc lập riêng ra với Tỉnh Xuyên, hoàn toàn là sự nghiệp của riêng cháu. Chuyện này đối với cháu là một chuyện tốt.” Liễu Chí Trung nói.

Lâm Vân đột nhiên gật đầu, ý tứ của ông ngoại, Lâm Vân đương nhiên hiểu rõ.

Ông ngoại muốn để mình tự lập một tập đoàn kinh doanh của riêng mình, thậm chí là một đế quốc kinh doanh.

“Ngoài ra ông sẽ cho cháu một nghìn bảy trăm tỷ để khai thác mỏ vàng này.” Liễu Chí Trung nói.

“Ông ngoại, không cần đâu, tiền lần trước mà ông cho cháu, cháu còn chưa dùng hết.” Lâm Vân cười nói.

“Số tiền lần trước cho cháu là để cháu tiêu, lần này là để đầu tư cho cháu. Tiền cháu chưa dùng hết thì cứ giữ lại bên mình, làm cháu ngoại của ông, trên người không có chút tiền thì làm sao mà được?” Liễu Chí Trung nói.

“Vậy… Vậy cảm ơn ông ngoại.” Lâm Vân không từ chối nữa.

Ông ngoại không chỉ giúp mình lấy chứng chỉ, còn cho mình một nghìn bảy trăm tỷ, Lâm Vân cảm thấy có chút xấu hổ.

“Cháu đạt được thành tựu tốt, chính là cảm ơn tốt nhất đối với ông.” Ông ngoại nói.

“Ông ngoại yên tâm. Cháu nhất định sẽ có một thành tựu thật tốt.” Lâm Vân thề thốt nói.

Một tiếng sau, Lâm Vân đã đến huyện Kiến Nghiệp gặp Lưu Ba.

Lưu Ba là tổng giám đốc chi nhánh Tỉnh Xuyên ở Bảo Thạch, luôn là cánh tay phải đắc lực trong lĩnh vực kinh doanh của Lâm Vân.

Hôm nay khi kết thúc lễ mừng thọ, Lâm Vân dặn Lưu Ba, bảo anh ta đợi mình ở huyện Kiến Nghiệp, có chuyện cần bàn bạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play