“Lâm Vân, chị nhìn thấy bây giờ em có thể sống tốt như vậy, chị cũng vui cho em. Cố lên!” Lâm Mộc Thanh hướng về phía Lâm Vân cười.
Lâm Vân nhếch miệng cười: “Chị Thanh, chị cũng cố lên, em tin chị nhất định có thể thành công gây dựng sự nghiệp. Nếu vấn đề tài chính còn thiếu, đừng đi ra ngoài cầu xin người khác. Chị ra ngoài cầu xin người khác em sẽ đau lòng. Thiếu tiền thì cứ gọi điện thoại cho em. Em sẽ đầu tư cho chị.”
Lúc Lâm Vân học đại học không có tiền đóng học phí, nhà họ Lâm không ai giúp Lâm Vân, chỉ có chị Thanh trộm đưa tiền cho Lâm Vân. Ân tình này, Lâm Vân đã khắc sâu trong lòng.
Lâm Vân chính là người như vậy, chỉ cần có ơn với mình, cho dù ân tình lớn hay nhỏ, Lâm Vân đều sẽ khắc sâu trong lòng. Ân tình có nhỏ như giọt nước, cho dù có chết cũng sẽ báo đáp.
“Lâm Vân, em nói như vậy. Trong lòng chị rất vui.”
Lúc Lâm Mộc Thanh nói xong lời cuối cùng giọng cũng có chút trở nên nghẹn ngào, hiển nhiên là đã bị làm cho cảm động.
Từ lúc Lâm Mộc Thanh gây dựng sự nghiệp tới nay, quả thật đã bị chê cười và có rất nhiều uất ức. Cô ấy có thể nghe được lời nói ấm lòng như vậy của Lâm Vân, thật sự rất cảm động.
“Chị Thanh đừng khóc. Chị mà khóc, em sẽ rất đau lòng.”
Lâm Vân nâng tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt của Lâm Mộc Thanh.
“Ừ.” Chị Thanh cười phá lên.
“Chị Thanh, em đi trước đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em nhé.”
Lâm Vân nói xong, quay người ngồi vào trong xe, Cô Lang cũng ngồi vào bên cạnh ghế lái.
Lâm Vân hạ cửa kính xe xuống nói với bác hai: “Bác hai, bác cũng nhanh lái xe về huyện Kiến Nghiệp đi, cháu đang đợi hợp đồng chuyển nhượng lại dự án tái thiết lập đấy.”
“Được. Bác lập tức đi ngay.” Bác hai cười đồng ý.
Lâm Vân rời khỏi nhà họ Lâm trong sự cung tiễn của nhà họ Lâm,.
Sau ngày hôm nay, địa vị của Lâm Vân ở nhà họ Lâm không ai có thể lay chuyển được.
Chiếc xe phi nhanh về phía huyện Kiến Nghiệp.
Trong xe.
“Cô Lang, dự án tái thiết lập, tập đoàn Lâm thị đã đồng ý giao cho tôi rồi.” Lâm Vân cười nói.
“Anh Vân, tôi cũng báo tin vui cho anh, sau một ngày thăm dò của tôi. Tôi đã chạy gần hết núi Lương Duy, theo suy luận sơ bộ của tôi, có lẽ lượng vàng dưới núi Lương Duy là rất lớn.” Cô Lang cười toe toét nói.
“Vậy sao?” Mắt Lâm Vân sáng lên.
“Về phần cụ thể bao nhiêu thì phải cần một đội thăm dò chuyên nghiệp đến khám phá, nhưng có thể chắc chắn rằng nó tuyệt đối có giá trị khai thác, tuyệt đối có thể kiếm được rất nhiều tiền.” Cô Lang nói.
“Rất tốt, ba trăm năm mười tỷ mà có thể thu được tin tức thế này, thật là đáng giá.” Trên mặt Lâm Vân cũng mang theo ý cười.
Sau đó, Lâm Vân gọi điện thoại cho ông ngoại Liễu Chí Trung.
Chuyện này, Lâm Vân cần ông ngoại giúp đỡ, nếu đã muốn khai thác vàng thì phải được cấp phép khai thác, mà việc cấp chứng chỉ này rất là nghiêm ngặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT