Nhưng Quách Hiểu Hiểu không dám nói chờ cha mình biết chuyện này.
Lúc này Lâm Vân đã đi tới bên bàn.
“Tôi mời mọi người một ly.” Lâm Vân câm ly rượu.
Mọi người đều đứng dậy với ly rượu trên tay, tật cả đêu rất kính trọng anh.
Lâm Vân mới nhấp một ngụm, nhưng mọi người trên bàn đều ngửa cô uông cạn, như thê đây là cách thê hiện sự tôn trọng với Lâm Vân.
Lúc này, cha của Quách Hiểu Hiểu cười nói: “Chủ tịch Lâm, đây là con gái Quách, Hiểu Hiểu của tôi, tuổi của nó cũng sấp xỉ với chủ tịch, Hiểu Hiểu rất hâm mộ và muốn kết bạn với chủ tịch đó.”
Ngay sau đó, cha Quách nháy mắt với Quách Hiểu Hiểu, ra hiệu đã đến lúc cô ta phải nói chuyện rồi.
Quách Hiểu Hiểu vừa định nói, Lâm Vân liếc mắt nhìn cô ta một cái, sau đó xoay người rời đi không cho cô ta cơ hội nói.
Nhìn thấy Lâm Vân bở đi, Quách Hiểu Hiểu liền ngớ ra đó.
Cô ta phát hiện Lâm Vân còn không thèm nữ đến cô ta nữa, xem như là không khí vậy!
“Tôi… Tôi lại khó xem như vậy sao?”
Vốn dĩ Quách Hiểu Hiểu tưởng Lâm Vân có thể lạnh lùng chế nhạo cô ta hoặc là răn dạy cô ta vài câu, chuyện này cũng không có gì ghê gớm cả, đáng sợ nhật chính là Lâm Vân không coi cô ta là gì cải Lúc này, Quách Hiểu Hiểu một lần nữa hồi tưởng lại cảnh gặp Lâm Vân trong quán bar đêm đó.
“Tại sao mình lại ngu ngốc như vậy?
Mình đã bỏ lỡ tất cả những cơ hội tốt như vậy rôi.” £ Quách Hiểu Hiểu rất khó chịu, cô ta biết tối hôm đó ở quán bar nhất định là cơ hội hoàn hảo đề làm quen với Lâm Vân.
Nếu lúc đó cô ta thể hiện tốt, có lẽ cô ta đã Có thể bám được vào chủ tịch mới của tập đoàn Hoa Đỉnh.
Thật tiếc khi ông trời đã cho cô ta một cơ hội tốt như vậy, nhưng cô ta đã lãng phí mắt rồi.
Tắt nhiên, trên thế giới không bán thuốc hối hận!
Lúc này Lâm Vân đã đến bàn của Hoàng Mộng Di.
Những người trong bàn đứng dậy bưng ly rượu bằng cả hai tay.
Vị trí của chiếc bàn này tương. đối ở tút đằng sau, mấy ông chủ ngồi trong bàn đều là những người có cập bậc thấp nhất trong buổi tiệc. Nên sau khi nhìn thấy Lâm Vân, họ tự nhiên cũng kính nề hơn vài phản.
Sau khi cụng ly với mọi người, Lâm Vân trực tiệp đi tới trước mặt Hoàng Mộng Di và cha Hoàng.
Lâm Vân chưa kịp nói thì cha Hoàng đã sợ hãi cúi chào Lâm Vân và nói: “Chủ… chủ tịch Lâm, trước khi tiệc rượu bắt đầu, tôi đã thát lễ với ngài, mong ngài tha lỗi cho!”
Ông ấy nghĩ tới thái độ không ra sao của mình đối với Lâm Vân lúc trước, trong lòng sợ hãi, ông ây biết nếu Lâm Vân muốn làm gì ông ây, thì là chuyện quá dễ dàng.
Lâm Vân đỡ cha bì dậy rồi cười: “Bác Hoàng nghĩ nhiêu rồi, cháu không giận bác đâu. Bác bảo cháu tránh xa Mộng Di ra là muôn bảo vệ Mộng Di. Đây là việc mà một người ba nên làm. Còn về chuyện bảo cháu nhanh chóng rời khỏi tiệc rượu, đó cũng là vì muốn tốt cho cháu. “
Sau khi nhìn thấy cảnh này, những ông chủ khác đều cảm thây ghen tị.
Bởi vì lúc nãy. khi Lâm Vân mời rượu, anh không nói nhiều với bọn họ, nhưng lại rất nhiệt tình đối với cha Hoàng, thậm chí còn gọi là bác, bọn họ làm sao có thể không ghen ty cho được?
Cha Hoàng càng vui hơn khi nghe Lâm Vân gọi mình là “bác Hoàng”.
Xét cho cùng, ông ây có xuất thân khác với Lâm Vân, Lâm Vân đường đường là chủ tịch mới của tập đoàn Hoa Đỉnh, còn ông ấy chỉ là một ông chủ của một công ty nhỏ mà thôi.
Vì vậy, Hoàng Phú nhanh chóng nói: “Chủ tích Lâm, tôi không đáng đề được gọi như vậy, cậu cứ gọi tôi là Tiểu Hoàng là được rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT