Tuy rằng Tô Bảo Nhi vẫn luôn không chấp nhận anh, nhưng sâu trong lòng Lâm Vân vẫn coi cô ấy là người phụ nữ của mình. Nếu Tô Bảo Nhi gặp nguy hiểm, Lâm Vân chắc chắn sẽ nỗ lực quên mình cứu giúp cô ấy.
“Tôi muốn tới thủ đô để theo đuổi ước mơ của mình.” Tô Bảo Nhi bình tĩnh trả lời.
“Theo đuổi ước mơ? Nhưng ở thành phố Bảo Thạnh có cơ nghiệp của cha cô, bất kể cô có làm cái gì cũng có cha cô giúp cô, vậy chẳng phải càng thuận lợi cho cô thực hiện ước mơ hay sao?” Lâm Vân nói.
Tô Bảo Nhi nghe được lời này liền quay đầu nhìn về phía Lâm Vân.
“Lâm Vân, anh đây là đang… Giữ tôi lại sao?” Ánh sáng lóe lên trong mắt Tô Bảo Nhi, sắc mặt thoáng nghiêm túc.
Lâm Vân trầm ngâm vài giây, sau đó gật đầu.
“Không sai, tôi đang giữ cô lại.”
Tô Bảo Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục nhìn về phương xa.
“Có điều tôi đã quyết định rồi. Anh nói không sai, ở thành phố Bảo Thạnh, tôi làm gì cũng có cha tôi hỗ trợ.” Tô Bảo Nhi nói.
Sau đó lại tiếp tục: “Nhưng tôi muốn dùng chính sức của mình theo đuổi giấc mơ. Tôi không muốn làm cô chủ cành vàng lá ngọc ở thành phố Bảo Thạnh nữa. Tôi muốn có cuộc sống của riêng mình, khẳng định được giá trị của chính mình.”
“Ý cô là… Không đi không được?” Giọng Lâm Vân trầm xuống.
Tô Bảo Nhi nhẹ nhàng gật đầu.
Ầm ầm!
Bầu trời âm u đột nhiên vang lên tiếng sấm.
Ngay sau đó.
Mưa như trút nước.
Rào rào.
Cơn mưa rào đột nhiên kéo tới, mưa cực kỳ to, như muốn đâm xuyên cả mái nhà.
Lâm Vân nhìn màn mưa, hít vào thật sâu một hơi, sau đó nói:
“Vậy được rồi, tôi vốn không có tư cách ngăn cản cô, chúc cô thuận buồm xuôi gió.”
Tuy rằng sâu trong lòng Lâm Vân, anh không hề muốn Tô Bảo Nhi rời đi.
Nhưng Lâm Vân vừa không phải bạn trai Tô Bảo Nhi, vừa không phải người thân của cô ấy, chính anh lấy đâu ra tư cách tiếp tục khuyên bảo cô ấy? Ngăn cản cô ấy?
“Lâm Vân, tôi cũng không biết sau này chúng ta còn có thể gặp nhau hay không. Nếu về sau chúng ta còn cơ hội gặp lại…” Tô Bảo Nhi nói đến đây, đột nhiên im bặt.
“Gặp lại thì sao?” Lâm Vân truy hỏi.
“Không có gì, anh nhớ đối xử tốt với bạn gái của mình. Cô ấy là một người con gái tốt, trước đó còn từng tới tìm tôi đấy.”
Tô Bảo Nhi nói tới đây thì khẽ cười với Lâm Vân, chỉ là nụ cười này hơi mất tự nhiên.
“Như Tuyết tới tìm cô?” Lâm Vân có vẻ hơi kinh ngạc.
“Không sai, cô ấy khuyên tôi và anh ở bên nhau. Cô ấy nói trong lòng anh có tôi, cô ấy sẵn sàng cho tôi làm vợ cả, còn cô ấy làm vợ nhỏ.” Tô Bảo Nhi nói.
“Cô ấy…” Ánh mắt Lâm Vân trở nên phức tạp.
Lâm Vân không ngờ Như Tuyết sẽ làm thế, tất nhiên Lâm Vân cũng hiểu vì sao Như Tuyết lại tốn công tốn sức như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT