“Các người muốn tới quyến rũ tôi?” Lâm Vân nhìn hai người nọ.
“Cậu Lâm đừng nói khó nghe như thế mà, chúng em chỉ muốn tới trao đổi tình cảm tí thôi” Hai cô nàng nói thế, tay cũng khoác lên vai Lâm Vân, ỏn ẻn nói.
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú.
Lâm Vân gạt tay hai người ra, sau đó đi thẳng về lớp học.
Lâm Vân biết, những cô nàng này tới quyến rũ mình cũng chỉ vì nhằm tới tài sản của mình, muốn lấy thân thể của bọn họ để đổi được tiền tài của Lâm Vân.
Chỉ tiếc là Lâm Vân không có hứng thú với loại con gái này!
Từ khi Lâm Vân giàu có lên tới giờ, nói thật là đã gặp rất nhiều loại phụ nữ như thế rồi.
Lúc Lâm Vân đi vào lớp học, Lâm Vân phát hiện hoa hậu giảng đường Tô Bảo Nhi thế mà đang đứng ở cửa ngoài hành lang.
“Tô Bảo Nhi, sao cô lại ở đây? Cô tới tìm tôi sao?” Lâm Vân ngạc nhiên nhìn cô ấy
Tô Bảo Nhi nhìn Lâm Vân, trong đôi mắt sáng ngời tựa ánh trăng của cô lóe lên vẻ nghiêm túc.
“Đúng vậy, tôi vừa mới nghe được tin anh đến trường đã chạy thẳng tới đây, anh đã không đi học hơn mười ngày rồi.” Tô Bảo Nhi bình tĩnh nói.
Lâm Vân nhếch môi cười: “Không phải cô rất ghét tôi sao, sao lại nhớ rõ những ngày tôi không đi học như thế chứ, hơn nữa tôi mới vừa tới trường thì cô đã chạy thẳng tới đây tìm tôi rồi”
Tô Bảo Nhi không trả lời Lâm Vân, mà quay người nhìn về nơi xa xăm.
Sau khi Lâm Vân nhìn thấy phản ứng của Tô Bảo Nhi, anh thôi không nở nụ cười cà lơ phất phơ nữa.
Bởi vì Lâm Vân phát hiện ra phản ứng của Tô Bảo Nhỉ có hơi khác thường..
Nếu là trước kia, Lâm Vân nói đùa như vậy, chắc chắn Tô Bảo Nhi sẽ phủ nhận ngay lập tức, sau đó phản bác lại anh, nhưng vừa rồi cô lại không làm vậy.
“Bảo Nhi, cô sao vậy? Có chuyện gì ư?” Lâm Vân lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Tô Bảo Nhi nhìn về xa xăm, nói:
“Tôi tới tìm anh là muốn nói lời tạm biệt cuối cùng với anh.”
Tô Bảo Nhi dường như rất bình tĩnh.
“Tạm biệt tôi?” Lâm Vân ngẩn người.
“Tô Bảo Nhi, cô… Cô nói tạm biệt tôi là có ý gì? Chẳng lẽ… Cô muốn đi đâu sao?” Lâm Vân truy hỏi.
“Tôi chuẩn bị tới thủ đô.” Lâm Vân bình tĩnh trả lời.
“Đến… Đến thủ đô?”
Thời khắc Lâm Vân nghe được hai chữ “thủ đô”, trong lòng hơi lộp bộp.
Thủ đô cách thành phố Bảo Thạnh vô cùng xa.
Thủ đô ở phía Bắc, mà thành phố Bảo Thạnh lại ở phía Nam!
“Bảo Nhi, cô… Cô không đùa chứ? Ở thành phố Bảo Thạnh không tốt sao, còn chạy đến thủ đô làm gì?” Lâm Vân nở một nụ cười gượng gạo.
Thời điểm Lâm Vân nghe tin Tô Bảo Nhi muốn tới thủ đô, trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là: Không được!
Đối với Lâm Vân mà nói, Tô Bảo Nhi chính là người đầu tiên phát sinh quan hệ với anh, tầm ảnh hưởng của người này khiến Lâm Vân không thể quên nổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT