Lâm Vân vừa nói, vừa bật đèn xi nhan, có ý muốn dừng xe vào lề đường vậy.
“Đừng phá nữa, trên đường này có nhiều người ra vào như vậy, đến khách sạn rồi nói đi.” Phạm Minh Tú ngượng ngùng nói.
“Ha ha, anh cũng đang trêu chọc em đấy.” Lâm Vân ha hả cười, sau đó phi nhanh về khách sạn.
Hôm qua và hôm nay, Lâm Vân mấy lần muốn làm chuyện đó với Phạm Minh Tú, kết quả đều không thành. Cơn lửa nóng kìm nén trong bụng, đến bây giờ vẫn đang cố đè nén, hơn nữa còn ngày càng nhiều hơn.
Tối hôm nay, nói như thế nào cũng phải giải quyết cơn lửa này đi.
“Đúng rồi Lâm Vân, ngày mai ông ngoại Thành sẽ tới, có phải là đến giải quyết chuyện hai cha con nhà họ Huỳnh không?” Phạm Minh Tú nói.
“Tất nhiên.” Lâm Vân gật đầu.
Lâm Vân khựng lại một chút, rồi tiếp tục nói:
“Anh có thể thành công lấy được chứng cứ, công lao của em là lớn nhất, em yên tâm đi, anh nhất định sẽ thành thật nói cho ông ngoại…nói cho ông ngoại Thành biết.”
“Em làm như thế là vì anh và công ty, chứ không phải là vì lấy công.” Phạm Minh Tú bĩu môi nói.
“Dù sao thì em cũng là người có công lao nhất, tại sao không bổ nhiệm làm tổng giám đốc của chi nhánh Việt Hoàng?” Lâm Vân nói.
“Xì, cứ nói như là anh có thể quyết định vậy. Đây là bổ nhiệm vị trí tổng giám đốc đấy, anh chỉ là điều tra viên thôi nhé.” Phạm Minh Tú nói.
Phạm Minh Tú nói như vậy cũng không có gì kì lạ, bởi vì cô ấy chỉ biết Lâm Vân là người mà ông ngoại Thành phái đến công ty điều tra, nhưng cô ấy không biết rằng Lâm Vân chính là cháu trai của ông ngoại Thành.
“Hì hì, ngày mai thì em sẽ biết thôi.” Lâm Vân nhoẻn miệng cười.
Vào lúc này, điện thoại của Lâm Vân vang lên.
“Bạn gái nhỏ của anh lại gọi điện đến cho anh hả?” Phạm Minh Tú nhìn Lâm Vân.
“Là ông ngoại…là Liễu Chí Trung chủ tịch hội đồng quản trị gọi đến.” Lâm Vân cười khổ.
Tiếp theo đó, Lâm Vân trả lời điện thoại.
“A Vân, hiện tại ông đã đến thành phố Việt Hoàng rồi, giờ đang ở khách sạn bên Việt Hoàng, cháu đến đây đi, sáng ngày mai chúng ta sẽ cùng vào công ty.” Ông ngoại Thành nói.
“Ơ.” Lâm Vân cười gượng gạo.
Mình còn đang định đi vào khách sạn với Phạm Minh Tú mà, kết quả là ông ngoại lại đột ngột kêu gọi mình.”
“Sao vậy a Vân? Có gì bất tiện sao?” Ông ngoại Thành nghi hoặc nói.
“Không có gì, cháu sẽ tới ngay.” Lâm Vân nói.
Nếu như là ông ngoại gọi mình đến, thì Lâm Vân chắc chắn không thể không đi được.
Còn về chuyện Phạm Minh Tú, chỉ đành phải tiếp tục dời ngày rồi.
Sau khi cúp điện thoại.
“Minh Tú, ông ngoại Thành bảo anh tới đó, cho nên tối hôm nay không thể ở cùng em rồi.” Lâm Vân lộ ra vẻ bất lực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT