“Em Mộng Di, nghe nói hôm nay em đến Hoa Đỉnh bàn chuyện hợp tác, không biết đã thương lượng xong chưa?” Uy thiêu đút tay vào túi quân, bộ dáng cà lơ phát phơ.
“Uy thiếu, chuyện này hình như không liên quan đến St thì phải!”
Sắc mặt Hoàng Mộng Di hơi thay đồi.
“Tại sao lại không liên quan đến anh?
Em là bạn gái tương lai của anh mài”
Uy thiếu nở một nụ cười đê tiện.
“Uy thiếu! Chú ý lời nói của cậu!” Cha của Hoàng Mộng Di cũng mở miệng nói.
“Chú Hoàng, sao chú dữ vậy? Cháu đến đây để giúp gia đình chú mà.” Uy thiếu cười nói.
Uy thiếu tiếp tục: “Nếu tôi đoán không sai thì tập đoàn Hoa Đỉnh nhất định sẽ không hợp tác với công ty của ặ mây người, kết quả công ty của mây người chỉ có thê đứng trước nguy cơ phá sản mà thôi, nhưng tôi có thê giúp mấy người. Chỉ cần Hoàng Mộng Di, em đồng ý làm bạn gái, của anh, anh sẽ nói ba anh giúp em.
Ngay khi Hoàng Mộng Di và cha Hoàng định nói không thì Lâm Vân đột nhiên lên tiếng: “Ảnh giúp sao?
Khẩu khí vị thiếu gia này thật lớn nha!
Cuồng vọng như thế sao?”
Uy thiếu nghe xong, quay đầu nhìn Lắm Vân với vẻ mặt lạnh lùng: “Con mẹ này, mày là thứ ngu ngôc ở chỗ nào trồi lên hả? Mày có biết tao là ai không?”
“Lâm Vân, anh không chọc nổi anh ta đâu!”
Hoàng Mộng Di kéo tay áo Lâm Vân.
Mặc dù Hoàng Mộng Di không quen thân với Lâm Vân lắm, nhưng dù sao Lâm Vân cũng là giúp đỡ cô, cô đương nhiên không muôn nhìn thấy Lâm Vân gặp nạn.
“Chọc không nổi?” Lâm Vân nở nụ cười trêu đùa.
Ở thành phố Thanh Dương này, e răng không có ai mà Lâm Vân chọc không nỗi cả.
Thực lòng mà nói, Lâm Vân không quan tâm đến Uy thiếu là con nhà ai, dù sao cũng không thể mạnh hơn Lâm Vân, Lâm Vân là cháu của Lưu Chí Trung, người giàu nhất Tây Nam.
Cha Hoàng cũng vỗ vai Lâm Vân và.
nói: “Chàng trai, cậu ta là cổ đông của chỉ nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh, chúng ta không động vào cậu ta được đâu.”
“Con trai cỗ đông?” Lâm Vân khẽ nhíu mày.
Lâm Vân không ngờ người này lại là con của một cô đông của công ty mình!
Con trai của cổ đông của nhà mình mà lại kiêu ngạo trước mặt mình?
Đúng là thú vị.
Ngay sau đó, Lâm Vân cười lạnh: “Ha ha, con trai cô đông, vậy mà dám kiêu ngạo như vậy, ai cho anh lá gan đó?”
Khi Uy thiếu nghe được những gì Lâm Vân nói, hăn lập tức nỗi giận.
“Nhóc con, con mẹ mày, dám nói chuyện với tao thế này à, tao thấy mày chán sông muốn bị đánh rồiÏ”
Uy thiếu trực tiếp giơ nắm đấm lên, làm tư thế như muốn đánh Lâm Vân.
Cha của Hoàng Mộng Di thấy vậy liền nhanh chóng trước mặt anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT