“Chúng tôi rất muốn hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh, nhưng… công ty của chúng tôi quá nhỏ để lọt vào mất xanh của tập đoàn Hoa Đỉnh.” Sau khi Hoàng Mộng Di nói đến đây, đôi mắt trở nên ảm đạm.
Mập ở bên không khỏi che miệng cười khẩy, trong lòng đang nghĩ, nếu Hoàng Mộng Di biệt Lâm Vân là chủ tịch mới của Hoa Đỉnh, không biết Hoàng Mộng Di sẽ phản ứng như thế nào?
Lâm Vân hỏi: “Hoàng Mộng Di, có tiện nói cho tôi biệt tên công ty của các người tên là gì không?”
“Công ty trách nhiệm hữu hạn vật liệu xây dựng Thiên Thành.” Hoàng Mộng Di nói.
“Công ty trách nhiệm hữu hạn vật liệu xây dựng Thiên Thành?” Lâm Vân ngạc nhiên.
Bởi vì sau khi Lâm Vân nghe đến cái tên này, liền nhớ tới vừa rồi Lưu Ba đã báo cáo với mình, nói rằng ông chủ của Thiên Thành muốn gặp mặt anh.
Hoàng Mộng Di lúc này mới tò mò hỏi Lâm Vân: “Đúng rồi, còn anh thì sao?
Sao anh lại ở đây? Nhà anh cũng là đối tác với tập đoàn Hoa Đỉnh sao?”
Lâm Vân suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: “Ti ở đây là bởi vì… ông trời biết cô ở đây, cho mới cho tôi đến đây để trả tiền cho cô.”
Lâm Vân suy nghĩ một chút, nhưng cũng không vội nói cho cô biệt thân phận của anh.
Sau khi Hoàng Mộng Di nghe được lời của Lâm Vân, che miệng cười thầm.
Nhưng vẻ mặt của cha Hoàng có chút ảm đạm.
“Cậu nhóc này, cậu đây là muôn tán tỉnh con gái tôi ngay trước mặt tôi sao? Cậu coi vậy có được không?”
Cha Hoàng nghiêm nghi.
SOI TP Nghe xong lời này, Lâm Vân đột nhiên lộ ra vẻ xâu hồ.
Hoàng Mộng Di cũng đỏ mặt: “Ba, ba nói bậy gì đó, chỉ nói chuyện vài câu thôi mà.”
Cháu thật sự đên tìm con gái chú không có mục đích xâu, chỉ là hôm qua cô ây đã giúp cháu nên cháu muôn trả lại tiên cho cô ây.”
“Nhưng con gái tôi mới nói rồi là không cân trả lại tiền, cho nên mời cậu rời đi cho.” Cha Hoàng vây tay với Lâm Vân và ra hiệu cho Lâm Vân rời đi.
Cha Hoàng nghĩ răng Lâm Vân muôn tán tỉnh con gái mình, là một người.
cha, ông ấy đương nhiên muốn ngăn cần giúp con gái mình, có quá nhiêu người muôn tán tỉnh con gái của ông ây trong những năm này rôi.
“Uy thiếu!”
Vào lúc này.
“Mẹ nó, một đứa ăn mặc lôi thôi như vậy, lại dám tới tán tỉnh em Mộng Di!”
Một giọng nói kiêu ngạo đột nhiên vang lên từ phía sau.
Lâm Vân quay đâu lại, đạp vào mắt chính là một thanh niên mặc hàng hiệu, đeo đồng hồ Omega trên cô tay, vẻ mặt kiêu ngạo.
“Uy thiếu!”
Sau khi Hoàng Mộng Di và cha Hoàng nhìn thây người đàn ông này, sắc mặt của cả hai đêu có chút thay đổi.
Lâm Vân khẽ cau mày, bởi vì những gì thiệu niên vừa nói rõ ràng là đang nói về Lâm Vân.
Người đàn ông tên Uy thiếu trong nháy mắt bước tới trước mặt Lâm Vân và Hoàng Mộng Di.
“Thằng nhóc này ở đâu ra, cút đi! Cái thứ rác rưởi này sao có thể xứng với em Mộng Di được.” Uy thiếu khinh bỉ nhìn Lâm Vân.
Ngay sau đó, Uy thiếu lại nhìn Hoàng Mộng Di.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT