Huỳnh Tuệ Mẫn nhanh chóng ngồi xổm xuống, lấy tay áo của mình lau đi vết nước trên đôi giày da của giám đốc tài chính.
“Huỳnh Tuệ Mẫn”
Lâm Vân muốn ngăn cản, nhưng Huỳnh Tuệ Mẫn đã nhanh chóng lau sạch đi vết nước trên giày da của giám đốc tài chính rồi.
“Giám đốc, tôi đã lau thay anh ấy rồi.
Huỳnh Tuệ Mẫn đứng dậy nói.
Sau khi giám đốc tài chính chăm chú quan sát Huỳnh Tuệ Mẫn một hồi, khóe miệng ông ta đột nhiên lộ ra một nụ cười gian ác, trong mắt cũng lộ ra một tia sáng giảo hoạt.
Lúc nãy giám đốc tài chính đang nổi nóng với Lâm Vân, thế nên lúc đó ông ta đã không nhìn rõ được tướng mạo của Huỳnh Tuệ Mẫn, nhưng bây giờ ông ta đã nhìn rõ rôi.
“Cô mới tới đây phải không? Trước đây tôi chưa thấy công ty lại có cô gái mang vẻ ngoài trong sáng như vậy bao giờ, cô tên là gì?” Giám đốc tài chính chăm chú nhìn Huỳnh Tuệ Mẫn “Tôi…tôi tên là Huỳnh Tuệ Mẫn.” Huỳnh Tuệ Mẫn củi đầu, rụt rè đáp.
“Huỳnh Tuệ Mẫn, cô có hứng thú làm thư ký của tôi không?” Giám đốc tài chính mỉm cười hỏi.
“Chuyện này tôi không đủ năng lực làm thư ký.” Huỳnh Tuệ Mẫn từ chối khéo.
“Không sao cả, tôi còn có một thư ký, cô chỉ cần phụ trách việc bưng trà rót nước, giúp tôi đấm lưng xoa bóp vai là được, so với công việc này của cô nhẹ nhàng hơn nhiều, hơn nữa lương còn cao hơn rất nhiều.
Giám đốc tài chính mỉm cười nói.
“Giám đốc, tôi… tôi thật sự không thích hợp.” Huỳnh Tuệ Mẫn vội vàng xua tay.
“Được, vậy cô hãy suy nghĩ cho kỹ đi, hai ngày nữa tôi sẽ lại đến tìm cô, đợi khi cô chịu đủ cực khổ trong hai ngày này, tôi tin rằng cô sẽ thay đổi quyết định thôi.
Giám đốc tài chính không nhanh không chậm nói.
Tiếp theo đó, giám đốc tài chính nhìn sang Lâm Vân nói một cách khinh thường: “Cậu nhóc, tôi nể mặt cô ấy, hôm nay tôi sẽ không so đo với cậu nữa, nếu lần sau lại gây chuyện với tôi, hừ, tôi tuyệt đối sẽ khiến cậu cảm thấy hối hận.
Sau khi giám đốc tài chính bỏ lại câu nói này, liền trực tiếp xoay người bước về phòng làm việc của mình.
Lâm Vân cuối cùng cũng hiểu được tại sao đồng nghiệp Phạm Mạnh Cường lại nói rằng trên tầng bốn dọn dẹp phải cẩn thận rồi, anh ta nói quả không sai, chỉ là một giám đốc tài chính mà lại hung hăng đến như vậy?
Sau khi giám đốc tài chính rời đi.
“Huỳnh Tuệ Mẫn, cảm ơn cô đã giúp tôi, người cô tốt thật” Lâm Vân cười với Huỳnh Tuệ Mẫn”
Mình và Huỳnh Tuệ Mẫn chỉ mới ngày đầu tiên quen biết, khi mình bị giám đốc làm khó, nếu như là một đồng nghiệp bình thường tuyệt đối sẽ không thể nào đến giúp đỡ, nhưng Huỳnh Tuệ Mẫn lại đứng ra.
“Không sao đâu, chúng ta là đồng nghiệp mà, nên giúp đỡ lẫn nhau.
Huỳnh Tuệ Mẫn cũng cười đáp lại Lâm Vân.
Huỳnh Tuệ Mẫn khựng lại, nghiêm túc nói: “Lâm Vân, sau này anh tuyệt đối đừng cãi nhau với giám đốc và chủ quản này nữa, bọn họ đều là người có chức quyền, chúng ta chỉ là nhân viên nhỏ bé không đụng đến họ được đâu.
“Tôi hiểu rồi.
Lâm Vân gật đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT