Lâm Vân quay đầu lại, thì nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục mang giày da, hiển nhiên anh ta là người đạp đổ cái xô nước.
“Mẹ kiếp, tên nhân viên vệ sinh tối tha này mày làm việc kiểu gì vậy? Sao lại để cái xô ở đây? Làm ướt hết giày da của tao rồi.
Người đàn ông mặc âu phục bực bội hét vào mặt Lâm Vân.
Lâm Vân cười lạnh một tiếng: “Ông à, là ông không có mắt đá đổ nó đi, ông còn trách tôi sao? Đúng thật là nực cười, người nghèo đổ lỗi cho nền nhà, nhà dột đổ lỗi cho ngói thưa, gạo ít đổ lỗi cho gầu xúc, lẽ nào ông ỉa không ra còn đi đổ lỗi cho địa cầu không có lực hút sao?” “Cậu nhóc, bớt ăn chuyện với tôi như thế này, ở công ty này dám nói chuyện với tôi như thế này, cậu là người đầu tiên đấy.
Cậu biết tôi là ai không? Tôi là giám đốc tài chính của công ty, chỉ cần tôi nói một lời, cậu phải cút khỏi đây ngay lập tức.
Người đàn ông mặc âu phục giận dữ nói.
“Giám đốc tài chính cũng phải nói đạo lý chứ.
Lâm Vân cười lạnh nói.
“Được, vậy tôi lập tức gọi chủ quản vệ sinh của các người tới đây, tôi xem ông ta có dám nói đạo lý với tôi hay không.
Người đàn ông mặc âu phục nổi nóng nói.
Lúc này Huỳnh Tuệ Mẫn, người đang lau kính ở bên cạnh chạy đến.
“Vị giám đốc này, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của anh ấy, xin ông hãy tha thứ cho anh ấy đi.
Huỳnh Tuệ Mẫn liên tục nói.
“Tha thứ cho cậu ta cũng được, nói xin lỗi tôi ngay lập tức, sau đó nằm bò xuống đây lau sạch nước trên giày da cho tôi.” Giám đốc tài chính thách thức nói.
Trong mắt của Lâm Vân lóe lên một tia lạnh lẽo.
Cho dù bây giờ mình không phải là người giàu có ba đời, cho dù mình vẫn là một cậu bé nghèo, khi Lâm Vân đối mặt với chuyện sỉ nhục vô lý này, Lâm Vân tuyệt đối sẽ ném cây lau nhà lên người giám đốc tài chính, sau đó phất tay rời đi, cùng lắm là thay công việc, việc làm vệ sinh còn không dễ tìm sao?
Thế nhưng, hiện tại Lâm Vân không thể rời đi, bởi vì Lâm Vân còn có nhiệm vụ ông ngoại giao phó cho mình, bất luận thế nào công việc này cũng phải giữ được.
Đây cứ coi như là khảo nghiệm mà ông ngoại cho mình đi, nếu như chút khó khăn này cũng không chịu nổi, thì sau này làm sao có thể làm việc lớn chứ?
Sau khi nghĩ đến đây, Lâm Vân liền nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, tôi xin lỗi vì đã làm ướt giày của ông, tôi thật sự xin lỗi.”
Trong lòng Lâm Vân tự nhủ, bây giờ tạm thời cứ nhẫn nhịn một lúc đi, đợi khi nhiệm vụ của mình hoàn thành, tất nhiên sẽ công bố thân phận của mình, đến lúc đó sẽ đi tính sổ sau, có ơn báo ơn, có thù báo thù.
“Chỉ xin lỗi còn chưa đủ, lau giày đi.
Nhớ kỹ là dùng quần áo của cậu lau đấy.
Giám đốc tài chính ngạo nghề mà nhìn chằm chằm vào Lâm Vân, “Ông..” Sắc mặt Lâm Vân liền thay đổi.
“Sao hả? Không làm được? Không làm được thì cút ngay cho tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT