Chương 341

“Đỗ Khang, anh cảm thấy xé rách thỏa thuận là có thể tránh thoát được một kiếp à? Anh mở to mắt ra nhìn xem, nơi này có bao nhiêu sinh viên trường đại học Bảo Thạnh chúng tôi, nếu như hôm nay anh không quỳ xuống xin lỗi, tôi có thể cam đoan với anh, hôm nay, anh tuyệt đối không ra được khỏi cổng trường trường đại học Bảo Thạnh chúng tôi.” “Anh dám! Tôi nói cho anh biết, trong đám người này, có người do tôi sắp xếp quay phim, nếu như các anh dám đánh, sẽ bị quay lại.

Đỗ Khang hung dữ nói.

Hai mắt Lâm Vân nheo lại: “Hiện tại còn dám phách lối với tôi à? Còn dám uy hiếp tôi? Tôi dạy dỗ anh còn chưa đủ à?”

Ngay sau đó, Lâm Vân lạnh lùng nói.

“Tôi nói cho anh biết, tôi có thể dễ dàng mới đội Hải Thành VBA đến đây, tương tự, tôi cũng có thể dễ dàng mời sát thủ đến.

Nếu như anh chọc giận đến tôi, cho dù tôi thả anh đi, nhưng tôi có thể cam đoan với anh, anh sẽ không còn sống để nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu.”

Sau khi Đỗ Khang nghe thấy thế, anh ta bị dọa đến mức toàn thân run lên, những lời Lâm Vân nói, anh ta đương nhiên hiểu rõ.

Ngay sau đấy, Đỗ Khang cắn răng hỏi.

“Anh là ai! Rốt cuộc anh là ai!”

Đỗ Khang rõ ràng, Lâm Vân có thể mời đội Hải Thành VBA đến đây, đủ để chứng minh Lâm Vân là người có thực lực lớn, không phải người anh ta có thể so sánh được.

Hoàng Luân đứng ra, kiêu ngạo nói: “Anh Vân của chúng tôi là chủ tịch của chi nhánh tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh này, các anh biết Liễu Chí Trung chứ? Liễu Chí Trung chính là ông ngoại của anh Vân.

“Cái gì? Lê…!Cháu trai của Liễu Chí Trung?”



Đỗ Khang ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt khiếp sợ, tuyệt vọng.

Liễu Chí Trung là một sự tồn tại như thế nào, Đỗ Khang hiểu rõ.

Những đồng đội sau lưng Đỗ Khang nghe thấy thân phận và bối cảnh khủng bố đó của Lâm Vân, bọn họ cũng bị dọa cho trợn mắt há mồm.

Sắc mặt trắng bệch.

Trời ạ, bọn họ thế mà lại đi đối đầu với một nhân vật trâu bò như vậy?

Đến bây giờ, cuối cùng bọn họ cũng có thể nghĩ thông suốt, vì sao Lâm Vân ngay cả đội Hải Thành VBA cũng có thể mời tới được.

Lâm Vân đứng chắp tay sau lưng, nhìn chằm chằm vào Đỗ Khang đang ngã ngồi dưới mặt đất, lại một lần nữa hỏi.

“Sao nào, hiện tại anh có đồng ý thực hiện theo thỏa thuận giữa chúng ta hay không?”

Đỗ Khang nghĩ đến thân phận và bối cảnh đáng sợ của Lâm Vân, cho dù anh ta có muôn vàn không cam lòng, đủ loại không muốn, anh ta cũng chỉ có thể cúi đầu, nói ra một câu.

“Tôi…!Tôi đồng ý!”

Ngay sau đó, dưới ánh mắt của gần 4000 sinh viên trường đại học Bảo Thạnh, Đỗ Khang trực tiếp quỳ trên mặt đất.

Giờ phút này, những đồng đội sau lưng Đỗ Khang cũng rối rít quỳ xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play