Đoạn Hồng Vũ, lề mà lề mề đứng dậy, tủi thân nói: "Ban nãy không giống, nếu
mà lúc đấy kêu đau, mặt mũi bèn hoàn toàn không còn, Trúc Nhã Hiên có
nhiều tiểu thị của Vệ đê tiện nhìn như vậy, huống chi, Vệ đê tiện, đánh
thần hầu, thần hầu kiểu gì cũng phải đánh lại, cho dù đau cũng phải
nhịn!"
"Vệ đê tiện?"
"Chính là Vệ quý quân! Hắn quá đê tiện!"
Cố Khinh Hàn dở khóc dở cười mà nhìn một bộ đúng tình hợp lý của Đoạn Hồng Vũ, về tình, cô là phạt quá nhẹ.
Đứng dậy, vỗ vỗ quần áo: "Ngươi nghỉ ngơi cẩn thận một chút đi, trẫm còn có việc, vội đi trước!"
"Bệ hạ, ngài đừng đi, được không?" Đoạn Hồng Vũ, cũng mặc kệ thân mình
còn đang trần trụi, trực tiếp ôm lấy Cố Khinh Hàn từ phía sau một cái,
có chút ai oán mà nói: "Bệ hạ, đã lâu thần hầu không hề nhìn thấy ngài,
thần hầu rất nhớ ngài, ngài có thể trò chuyện với thần hầu hay không,
chỉ một lát là được rồi, được không?"
Cố Khinh Hàn vốn dĩ bị Đoạn Hồng Vũ đột nhiên ôm lấy bèn ngẩn ra một
chút, nghe được tiếng ai oán của hắn như oán phụ thâm cung, nổi hết cả
da gà, oán phụ thâm cung? Tuy rằng hắn là nam, nhưng không phải vẫn là
oán phu thâm cung, chỉ có thể chia sẻ một người thê chủ với nhiều người
như vậy sao?
Đột nhiên, trên người bị một thân hình lửa nóng cọ sát khiêu khích, một
đôi tay ngọc nhu nhược như không xương của hắn duỗi đến ngực cô, khiến
cho cô rùng mình, Cố Khinh Hàn hoảng sợ, vội vàng bẻ cái tay đang ôm lấy cô ra, một đạo sắc bén đột nhiên bắn tới: "Thành thật một chút cho
trẫm!"
"Trong vòng 3 ngày, chép một trăm lần nam giới cho trẫm, không chép xong, cấm túc ba năm!"
Sắc mặt Đoạn Hồng Vũ nháy mắt tái nhợt, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, ngây ngốc mà nhìn sắc mặt Cố Khinh Hàn không vui, phất tay áo rời
đi.
Khóe miệng giơ lên một mạt cười khổ, sao y lại ngây thơ như vậy, cho
rằng bệ hạ đã từng nhất thời sủng hạnh y, bèn ỷ lại vào nàng, bèn cho
rằng mình có thể muốn làm gì thì làm, bèn cho rằng mình là được sủng ở
trên đầu quả tim!
Bệ hạ, lúc vui vẻ có thể sủng y lên trời, lúc không vui, cũng hoàn toàn có thể một chân đá văng y ra!
Trước kia, còn có một dáng vẻ tốt, còn có một thân kỹ xảo, nhưng mà hiện tại, bệ hạ chướng mắt dáng vẻ này, càng phiền chán bản lĩnh trên giường của y, hiện tại, thậm chí, ngay cả thân thể y cũng không chạm vào!
A, đây là y đang thất sủng sao?
"Quý quân, ngài làm sao vậy? Hay là không thoải mái? Vậy Hồng Nô sẽ đỡ
ngài trở về!" Hồng Nô căng thẳng nhìn quý quân nhà mình, ban nãy ở ngoài cửa, y cũng nghe được tiếng kêu thảm thiết, tuy rằng không biết bên
trong rốt cuộc kịch liệt bao nhiêu, nhưng y biết, thân thể quý quân chắc chắn vô cùng không thoải mái, cũng chưa từng nghĩ, sẽ lại nghiêm trọng
như vậy, sắc mặt quý quân cũng quá tái nhợt, không được, cần phải nhanh
đỡ hắn trở về, lại đi mời đại phu!
Trong Ngự thư phòng.
Cố Khinh Hàn ngưng thần nghe đế sư đại nhân bẩm báo, trên mặt từng trận
sắc bén, nhóm tiểu thị hầu hạ một bên đều là cúi đầu đến mức thấp nhất,
sợ chọc vào tôn đại thần này, ngay cả Cổ công công đều không nhịn được
lùi lại phía sau mấy bước, tự mình rời xa bệ hạ.
Lộ Dật Hiên chợt có chút ai oán, sau khi trở về, đều còn chưa kịp nghỉ
ngơi, đã bị đế sư kéo qua dò hỏi một trận, từ sau khi xuất cung, từng
chút từng chút, đều hỏi đến rành mạch. Thật vất vả chờ được đế sư đại
nhân đi rồi, đang muốn nghỉ ngơi, bèn nghe được bệ hạ truyền triệu, y có thể nói, suốt năm ngày năm đêm y cũng chưa được chợp mắt hay không?
Bệ hạ đây là mưa gió sắp đến, đột nhiên bạo nộ trước sao? Tại sao bọn họ cảm giác nguy hiểm đang từng bước một tấn công lại?
Quả nhiên, bệ hạ trên ghế chủ tọa, mạnh mẽ ném tấu chương trong tay nàng xuống dưới một cái: "Lão tặc Lục Tâm Đồng này, thế mà tham ô nhiều ngân lượng như vậy! Thật sự to gan, năm ngàn vạn lượng, tận năm ngàn vạn
lượng! Thu nhập của quốc khố ba năm nay!"
Đế sư cúi đầu, chỉ trình lên toàn bộ chứng cứ trong tay: "Bệ hạ, Lục
thượng thư, nàng ta ngoài thu nhận một lượng lớn hối lộ ra, biệt viện
Tiêu Dao, công trình thuỷ lợi sông Nguyên, mở rộng hoàng lăng.. đều bị
nàng ta rút đi một phần lớn ngân lượng ở giữa, đây là khoản mục, mời bệ
hạ xem qua!"
Một tay Cố Khinh Hàn túm khoản mục lại, càng nhìn sắc mặt càng kém,
không nhịn được lại mạnh mẽ ném xuống: "Được lắm! Thật sự là vô cùng
được! Triều đình nhiều năm như vậy, toàn bộ đồn điền, công trình thuỷ
lợi, công trình kiến trúc, vận tải trên cả nước, không có cái nào không
cắt xén ở giữa, còn dám tự mình thu thuế, nàng ta có lá gan thật lớn!"
"Bệ hạ, Lục gia ở Lưu quốc chính là phú thương số một số hai, thậm chí
chưởng quản mạch máu kinh tế của cả nước, hơn nữa, cùng tham ô với nàng
ta, chỉ sợ còn có không ít người! Nếu tùy tiện buộc tội nàng ta, có thể
dẫn tới khủng hoảng hay không?" Giữa lông mày đế sư xuất hiện một nét ưu sầu, thế lực của Lục thượng thư quá lớn, còn thông đồng một giuộc với
Hộ Bộ thượng thư, Giang các lão. Triều đình, gần như một nửa đều là
người của các nàng ta, muốn động vào nàng ta, quá khó khăn! Tuy rằng, y
cũng rất muốn buộc tội tham quan Lục thượng thư này!
"A, hổ già phải không? Hổ già nếu không lớn, trẫm còn không thèm tìm,
lần này trẫm bèn tới gõ sơn chấn hổ (công kích khiến kẻ địch phải hoảng
sợ). " Cố Khinh Hàn cười lạnh.
"Cổ công công!"
"Có, bệ hạ!"
"Nghĩ chỉ, truyền đạo ý chỉ thứ nhất của trẫm, hiện tại, trong vòng một
ngày, niêm phong toàn bộ cửa hàng, tịch thu toàn bộ tài sản của Lục gia
trên cả nước cho trẫm!"
"Đạo ý chỉ thứ hai, điều động phái ra 3000 Ngự lâm quân, bao vây Lục gia cho trẫm, một con ruồi cũng không được thả ra!"
"Đạo thứ ba, ngươi đi chế tạo dư luận cho trẫm, bèn nói, lần này trẫm
xuất cung cùng Vệ quý quân, nữ nhi Lục Lao Tô của Lục thượng thư, không
chỉ có muốn làm chuyện bậy bạ với Vệ quý quân, còn cướp mỹ nam trẫm say
mê ở ngoài cung, trẫm nổi điên, tuyên bố thề có thù tất báo, đây là việc của trẫm và Lục gia, nếu ai dám nhúng tay vào, bèn diệt cửu tộc người
đó!" Đôi tay Cố Khinh Hàn bắt chéo phía sau, con mắt sắc bén như lưỡi
dao nhìn ra cửa, lạnh lùng tuyên bố ba đạo thánh chỉ. Cuối cùng, lại bổ
sung một cái: "Đạo thứ ba, ngươi tự mình đi làm, cần phải làm một cách
bất thình lình!"
Đế sư, Tả tướng, cùng Cổ công công đều là kinh hãi, bệ hạ, chẳng lẽ thật sự phải ra tay với Lục gia sao? Lục gia chính là ngoài Mạch gia ra, là
phú hào đừng đầu tại Lưu quốc đấy!
Không dám chậm trễ, Cổ công công vội vàng đi xuống tuyên chỉ.
Đế sư há miệng, rất muốn nói cho bệ hạ, làm như vậy, đại thần trong
triều đều sẽ lên tiếng chống lại, còn chưa hề mở miệng, đã bị Lộ Dật
Hiên kéo tay áo, dùng ánh mắt ngăn cản.
"Hiện tại, những người Lưu quốc kia an bài như thế nào?"
"Bẩm bệ hạ, phần lớn lưu dân đều đã trở lại đất tổ, một lần nữa khai
hoang đồng ruộng phì nhiêu, quan phủ các nơi cũng cho một ít lương thực, toàn bộ sông Nguyên cũng đều thuận lợi."
"Ừ, gần đây triều đình còn có chuyện gì không?"
Đế sư và Tả tướng đại nhân nhìn nhau, có chút ngập ngừng nói: "Bệ hạ,
triều đình, có không ít quan viên tham ô thật sự gay gắt, thậm chí xuất
hiện không ít người đầu cơ trục lợi chức quan, triều cương không chỉnh,
chỉ sợ.. Nhưng nếu chỉnh đốn mà nói, đoán chừng quan viên cả triều, đều
sẽ phải chịu liên lụy. Hơn nữa, triều ta, quốc khố vẫn luôn trống rỗng,
đây cũng là một vấn đề lớn!"
Trên tay cầm lấy một cuốn sổ sách, nhìn vài lần, lông mày nhăn càng
nhiều: "Quốc khố do ai quản lý? Sổ sách, làm sao lại ghi mơ mơ hồ hồ?"
"Bẩm bệ hạ, quốc khố do Hộ Bộ thượng thư, Tình đại nhân chưởng quản!"
Cố Khinh Hàn nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, sau một lúc lâu, mới phun ra một câu: "Triều đình nên thay máu mới!"
Nghe vậy, Đế sư và Lộ Dật Hiên đồng thời chấn động, bệ hạ đây là muốn
làm cái gì? Muốn chỉnh đốn triều cương, đổi hết quan viên sao? Nhưng mà
đi nơi nào tìm nhiều người bổ sung vào chỗ khuyết như vậy?
Đế sư lo lắng sốt ruột đi ra khỏi Ngự thư phòng, dọc theo đường đi, đều
đang tự hỏi lời bệ hạ nói, suy đoán bệ hạ rốt cuộc muốn làm cái gì, cho
đến khi bên tai nghe được tiếng Lộ Dật Hiên, mới kinh động đến y: "Đế sư đại nhân!"
"Hả, Lộ tướng có chuyện gì?"
"Đế sư đại nhân không cần lo lắng, bệ hạ đều có dự tính của nàng, có lẽ, bệ hạ của chúng ta, đã trưởng thành, hiểu được nắm tình hình chung ở
trên tay, chúng ta nên tin tưởng bệ hạ mới đúng!"
Đế sư đại nhân, thở dài một hơi thật mạnh, nhìn Ngự thư phòng, trên mặt
tràn đầy lo lắng: "Bệ hạ đúng là từng bước một trưởng thành, nhưng mà,
Lục thượng thư nàng ta.. Ngươi cũng biết, Lục thượng thư và Tình thượng
thư cùng với Giang các lão.. thông đồng một giuộc với quan viên quan
trọng trong triều đình, muốn buộc tội ngược lại nàng ta, thật sự là khó
lắm!"
Lộ Dật Hiên đứng ở cửa Ngự thư phòng, trường thân ngọc lập (chỉ thân dài thẳng như ngọc), tao nhã cười nhạt, rõ ràng chỉ là một nữ tử dáng người gầy ốm, nho nhã ôn hòa, lúc này lại như một bức tượng tôn thần, cho
người ta lực lượng vô cùng cùng tự tin, cười ngạo nghễ: "Đế sư, ban nãy
hình như không hề nghe rõ lời nói của bệ hạ thì phải, bệ hạ nói, đây là
việc cá nhân của bệ hạ và Lục gia, mà không phải việc của triều đình!"
Đế sư bừng tỉnh trong mê hoặc, suýt chút nữa tự vỗ vào đầu mình, đúng
vậy, làm sao y không nghĩ tới, đây là biện pháp xoay chuyển của bệ hạ,
nói với mọi người, đây là ân oán cá nhân của các nàng, cũng không hề
liên quan đến triều đình. Chỉ nhằm vào Lục gia, dáng vẻ này, cho dù Lục
gia thật sự xảy ra chuyện, những người khác cũng sẽ không nghĩ đến bệ hạ là muốn nhân tiện lần này đả kích các nàng, bèn có nhiều thời gian hơn
để tìm chứng cứ các nàng làm trái pháp luật!
Một chiêu rút củi dưới đáy nồi này, thật là tuyệt, không nhịn được cười
ha ha lên, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía bệ hạ nhà mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT