Đoạn Hồng Vũ luống cuống, trong lòng hối hận ngàn vạn lần, hối hận tự mình không khống chế được tính tình, muốn đối phó với Vệ Thanh Dương, còn rất nhiều thời gian, lại chọn một cách ngu ngốc nhất, phương thức ngu xuẩn nhất tới chất vấn Vệ Thanh Dương.

Rốt cuộc không rảnh để ý đến mặt mũi, không rảnh để ý đến thân phận, vội vàng chạy đến dưới chân Cố Khinh Hàn, trong mắt đào hoa, nước mắt tích lại thành giọt lớn, tí tách tí tách rơi thẳng xuống, bởi vì hoảng hốt không để ý đường, đầu gối, động vào mảnh vỡ vẫn không hay biết, chỉ là kéo long bào Cố Khinh Hàn, giọng run run nói: "Bệ hạ, bệ hạ tha mạng! Thần hầu biết sai rồi, thần hầu cũng không dám nữa, cầu xin bệ hạ, tha cho thần hầu đi!"

Cố Khinh Hàn cúi đầu, đối mặt với thần sắc khủng hoảng của hắn, cùng với nước mắt cực đại trong mắt, thậm chí, thân thể mềm mại còn run rẩy, trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng xẹt qua một đạo khác thường.

"Bệ hạ, cầu xin ngài! Thần hầu thật sự cũng không dám nữa, về sau thần hầu nhất định ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không lại gây chuyện, cầu xin ngài, hu hu.."

Thanh âm như đứt từng khúc ruột của Đoạn Hồng Vũ làm Cố Khinh Hàn có chút ngây ra, đây là dưới tình huống như thế nào, mới có thể tuyệt vọng như vậy? Con mắt rưng rưng kia tràn đầy chờ đợi mà nhìn cô, dường như, cô chính là cọng rơm cứu mạng kia, nếu một mực phủ nhận, chẳng khác nào tuyên án tử hình với hắn, chết đuối mất!

Trong lòng có chút không đành lòng, đang muốn mở miệng bảo hắn đứng lên, liếc mắt nhìn thấy Vệ Thanh Dương, mặt không biểu cảm nhìn các cô, thân mình quỳ đến thẳng tắp như tùng như trúc, khuôn mặt tuy rằng không chút biểu cảm, nhưng Cố Khinh Hàn nhìn ra được, trong mắt hắn không có một chút ý ăn năn nào. Vốn dĩ tâm đã mềm xuống, nháy mắt cứng lên.

Cô chính xác ở hoàng cung này đã một tháng đều bất mãn, hai người đã đánh nhau hai trận, nếu mà mỗi ngày đều càn quấy như vậy, cái hậu cung này của cô, còn không phải gà bay chó sủa?

Trực tiếp đẩy Đoạn Hồng Vũ quỳ gối ở bên dưới, đang kéo lấy quần áo cô ra: "Cổ công công, dựa theo quy củ mà làm!"

Một câu dựa theo quy củ mà làm, trong lòng Vệ Thanh Dương nháy mắt sụp đổ một mảng, thân mình lung lay, trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất, mặt không còn chút máu, ánh mắt trống rỗng mà nhìn Cố Khinh Hàn phất tay áo bỏ đi.

Mà Đoạn Hồng Vũ, cả người vừa mới quỳ rạp trên mặt đất, không thể tưởng tượng nổi, nhìn Cố Khinh Hàn đi xa, trực tiếp không có hình tượng khóc lớn tiếng lên.

Sau một lúc lâu, nghĩ đến cái gì, vừa lăn vừa bò chạy như bay ra ngoài, dọc theo đường đi nghiêng ngả lảo đảo, ngã rất nhiều lần, lập tức lại bò lên, tiếp tục đuổi theo Cố Khinh Hàn.

Cho đến khi trước mắt rốt cuộc xuất hiện màu minh hoàng kia, dưới chân mềm nhũn, quỳ gối trước mặt cô, thở gấp hổn hển: "Bệ hạ, ngài đã từng nói, trừ khi thần hầu phạm vào tội lớn mưu nghịch hoặc là giết người phóng hỏa, nếu không, tuyệt đối ngài sẽ không nỡ biếm thần hầu vào lãnh cung, thần hầu không hề mưu nghịch, càng không hề giết người phóng hỏa, bệ hạ, có thể xin ngài khai ân hay không? Chỉ cần không biếm thần hầu vào lãnh cung, ngài xử phạt thần hầu như thế nào đều có thể, hu hu.."

Đoạn Hồng Vũ không biết có phải chạy quá gấp hay không, hay là khóc đến nỗi quá hăng, bả vai run lên, run đến mức đặc biệt kịch liệt, con mắt Cố Khinh Hàn nháy nháy, cũng không lên tiếng, không khí trong nháy mắt có chút quỷ dị, Đoạn Hồng Vũ, ngước mắt đào hoa lên, mắt to chớp chớp đáng thương, vô tội, khuôn mặt mị hoặc, bầm tím một mảng, máu loãng và nước mắt hòa lẫn vào nhau, khiếng người ta không nói nên lời.

"Bệ hạ, Đoạn quý quân cũng biết sai rồi! Không bằng bèn cho hắn một cơ hội đi! Nếu lần sau tái phạm, lại biếm vào lãnh cung cũng không muộn!" Cổ công công tiến lên một bước, nhẹ nhàng nói.

Đoạn Hồng Vũ lập tức cảm kích nhìn Cổ công công, bạc tốt a, thật sự là bạc lớn tốt a!

Vội vàng kéo long bào của Cố Khinh Hàn: "Bệ hạ, chỉ cần ngài chịu tha cho thần hầu, thần hầu bảo đảm sẽ không tái phạm! Bệ hạ ngài là chủ một quốc gia, quân vô hí ngôn, ngài từng nói, chỉ cần không mưu nghịch và giết người phóng hỏa, thì sẽ không biếm thần hầu vào lãnh cung, lời bệ hạ đã nói, sẽ được tính, đúng hay không?"

Đối mặt với khủng hoảng của Đoạn Hồng Vũ, Cố Khinh Hàn có chút cạn lời, đột nhiên nhẹ nhàng cười một cái, kéo vạt áo của mình lại: "Ngươi cũng đã nói, quân vô hí ngôn, nếu mà trẫm biếm ngươi vào lãnh cung, chẳng phải mang tai mang tiếng? Đứng lên đi!"



Vốn dĩ Đoạn Hồng Vũ còn ở trong cơn kinh hoảng, sau khi nghe được câu nói như thế, mừng như điên, đôi tay vội vàng lung tung lau một đống nước mắt, cười hì hì mà ngây ngô.

"Tuy rằng đặc xá ngươi khỏi lãnh cung, nhưng vẫn cần phải trừng phạt!"

"A.." Đoạn Hồng Vũ há to miệng, đôi mắt trừng lớn, ai oán nói: "Bệ hạ.."

"Phạt bổng lộc ba tháng, cấm túc bảy ngày!"

"A, phạt bổng ba tháng? Cấm túc bảy ngày?"

Khóe mắt liếc xéo: "Làm sao? Ngươi có ý kiến?"

Đoạn Hồng Vũ vội vàng lắc đầu, đầu lắc đến nỗi giống như trống bỏi, chỉ là lời nói trong miệng phát ra mang theo khóc nức nở nồng đậm: "Không có, không có ý kiến, cũng không biết có thể trực tiếp chết đói hay không?" Lời nói của Đoạn Hồng Vũ rất nhỏ, nhưng lỗ tai Cố Khinh Hàn vẫn là nhanh nhạy nghe được rành mạch.

Khóe miệng hơi hơi giương một cái, đè nén trong lòng hai ngày này, có trong nháy mắt thư thả.

Ngẩng đầu nhìn về phía nhà trúc, chỉ thấy Vệ Thanh Dương bị thương dựa ở cửa, ngơ ngẩn nhìn các cô. Trên mặt hắn, sưng thật sự to, sưng hơn cả lần đầu tiên nhìn thấy, nếu không phải quen biết hắn, biết hắn lớn lên xinh đẹp hơn cả thần tiên, cô thậm chí không biết nam tử dựa ở cạnh cửa là một mỹ nam tuyệt thế.

Lúc này, trên người hắn có chút chật vật, quần áo nhăn thành một đoàn, trên miệng lộ ra một mạt vết máu, trong mắt, một mảnh thanh lãnh, vô tình vô dục, không nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ là cứ như vậy yên lặng nhìn hai người các cô.

Nhíu mày, nói với Cổ công công: "Vệ quý quân cũng phạt bổng lộc ba tháng, cấm túc bảy ngày!"

"Vâng, bệ hạ!" Cổ công công gật đầu đáp vâng, quay đầu phân phó tiểu thị bên cạnh đi xuống tuyên chỉ.

Một bên, trong lòng Đoạn Hồng Vũ cực độ nghẹn khuất buồn bực, đây là bệ hạ thật sự bắt đầu muốn sủng ái Vệ Thanh Dương sao? Sao hắn cũng chỉ phạt bổng ba tháng, cấm túc bảy ngày? Quả thực chính là không công bằng, bệ hạ là đã từng đồng ý với y, sẽ không biếm y vào lãnh cung, nhưng mà chưa từng đồng ý với Vệ Thanh Dương nha! Bệ hạ cũng thật là, tại sao không trực tiếp biếm hắn vào lãnh cung?

"Bĩu môi làm cái gì? Còn muốn tiếp tục quỳ gối ở nơi này sao? Ngươi không biết xấu hổ, trẫm còn muốn mặt, một chút dáng vẻ của quý quân cũng không có!"

Đoạn Hồng Vũ chợt nghe được Cố Khinh Hàn nói, khiếp sợ, vội vàng đứng dậy. Có lẽ là quỳ lâu quá, vừa đứng lên, dưới chân tê rần, nếu không phải Cố Khinh Hàn thuận tay đỡ lấy, tuyệt đối ngã chổng vó một cái.

"Bệ hạ, chân thần hầu, đã tê rần, không động đậy được!" Ai oán mà nhìn Cố Khinh Hàn.



Khóe miệng Cố Khinh Hàn giật giật, không động đậy được? Ý của ngươi là muốn trẫm ôm ngươi sao? Nghĩ đều đừng nghĩ! Trực tiếp đẩy hắn cho Hồng Nô bên cạnh: "Đỡ quý quân nhà ngươi cho tốt, bãi giá hồi cung!"

"Nô tài cung tiễn bệ hạ!" Trong Trúc Nhã Hiên, toàn bộ tiểu thị quỳ trên mặt đất, cung tiễn Cố Khinh Hàn.

Vệ Thanh Dương, dựa ở cửa nhà trúc, ngơ ngẩn nhìn Cố Khinh Hàn và Đoạn Hồng Vũ đi xa, trong lòng từng trận chua xót.

Ngay cả nhìn, nàng cũng chưa từng liếc y một cái, cũng chưa từng hỏi y, bị thương nghiêm trọng hay không, mà là trực tiếp một câu, theo quy củ mà làm. Nàng là thật sự muốn biếm y vào lãnh cung sao, ôn nhu ngoài cung, đều là lừa y sao?

Một bên, tiểu Thanh nhẹ nhàng đỡ lấy Vệ Thanh Dương, nhẹ nhàng nói: "Quý quân, bệ hạ chỉ là đang nổi nóng, qua mấy ngày thì tốt rồi! Ngài đừng quá khổ sở!"

Hất tay tiểu Thanh ra, thân mình lảo đảo, thất hồn lạc phách trở lại nhà trúc, một giọt nước mắt chảy ra nơi khóe mắt.

Trong Loan Phượng cung.

Thân mình Đoạn Hồng Vũ nằm sấp trên giường, trong miệng không ngừng ừ ừ hừ hừ, thỉnh thoảng hét lên một tiếng, khuôn mặt mị hoặc, mồ hôi nhỏ giọt chảy xuống, mắt đào hoa, tuy có thống khổ, lại chứa vui sướng, trên thảm đẹp đẽ quý giá, hồng y tứ tung ngang dọc phủ đầy đất, trên quần áo yêu diễm, nhiễm từng điểm tanh đỏ.

Mà lúc này, nữ tử uy nghiêm một bộ áo bào minh hoàng đang hết sức chuyên chú giúp nam tử lấy ra mảnh vỡ trên lưng, sau khi lấy xong, rắc lên một ít thuốc bột sớm đã chuẩn bị trước, mới vừa rắc lên một cái, nam tử bèn phát ra kêu rên rung trời.

"A.. Bệ hạ, nhẹ chút, nhẹ chút, đau quá a.."

"Ngươi càng đau, trẫm càng vui vẻ!" Mắt liếc xéo Đoạn Hồng Vũ còn đang kêu rên thống khổ một cái, trực tiếp rắc toàn bộ thuốc bột trên tay.

"A, bệ hạ, đừng mà, cầu xin ngài, thần hầu không chịu nổi, hu hu.." Đoạn Hồng Vũ lại kêu rên một tiếng.

Cố Khinh Hàn bị âm lượng đột nhiên cất cao của hắn làm cho hoảng sợ, suýt chút nữa không kịp che lại lỗ tai.

Cửa Loan Phượng cung, Cổ công công cười dung tục, trong lòng khen, không tệ không tệ, kỹ thuật của Đoạn quý quân này càng ngày càng tốt! Kêu đến mức thống khổ như vậy, bệ hạ chắc chắn rất vui vẻ!

Một bên, mấy tiểu thị, đều là không thể tưởng tượng nổi, ban ngày ban mặt như vậy, kêu cũng quá * đi!

"Bệ hạ, ngài đừng trừng phạt thần hầu, thần hầu biết sai rồi, về sau không dám là được, thật sự rất đau!"

Cố Khinh Hàn nắp bình thuốc bột lại, đặt ở một bên, vỗ vỗ tay: "Ngươi còn biết đau? Vừa rồi, lúc đánh nhau làm sao lại không đau?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play