Trần Thiếu Thanh ít khi dậy sớm, Thẩm Mặc Lam gõ cửa mãi, gã mới mơ màng mà rời giường, mở cửa:

– Thẩm đại ca?

Y nhìn vẻ mặt ngây ngô ngái ngủ của gã, ánh mắt dịu xuống. Y xoa đầu gã, hỏi:

– Tay nải gom xong rồi à?

Gã tỉnh táo, ra sức gật đầu.

– Gom xong rồi, chúng ta đi liền ư? – Giọng gã không giấu nổi niềm vui sướng hân hoan. Mặc dù ở Phong trang viên không lo ăn lo mặc, nhưng lại bức bách vô cùng, kiểu không được đi lung tung ấy. Cuối cùng cũng được rời khỏi Phong trang, tự do đi lại, sao gã không vui cho được?

– Không sai. Phong trang chủ đã sắp xếp xe ngựa và lương khô cho chúng ta rồi. Giờ ngươi muốn đi đâu?

Gã không định nhận quá nhiều sự hỗ trợ từ Phong Vô Ngân, nay với xưa cũng khác, hắn không vui lắm, đành đáp:

– Ta tính về Trần gia ở Cô Tô trước, thăm phụ thân, mẫu thân. Mấy hôm trước họ viết thư cho ta, cả năm trời không gặp nên họ nhớ ta lắm.

– Thế thì còn gì tốt bằng. – Y gật gù.

– Còn Thẩm đại ca thì sao?

Y khựng lại. Mẫu thân y qua đời mấy năm trước rồi, nay xem như chẳng còn nhà để về, chả còn ai ngóng y, nên y bảo:

– Trước mắt thì giúp ngươi về Cô Tô.

Mắt Trần Thiếu Thanh sáng bừng, gã phấn chấn:

– Tốt quá. Giờ đi liền, tầm mai tới. Cô Tô cũng không xa đến vậy đâu.

Nói rồi, gã khoác tay nải lên vai, bước chân thoăn thoắt.

Y vui vẻ, nhìn bóng dáng nhanh nhẹn gã, ánh mắt y chiều chuộng gã. Nhớ năm ngoái gã trúng độc, tác phong chậm chạp, lề mề, đi bộ cũng khó, nay khỏe lại rồi, tinh thần sảng khoái, chợt y thấy thoải mái lây.

– Con ả Miêu Cương kia nữa, ta nhất định cho ả đẹp mặt. – Gã oán hận – Nếu không có ả, sao ta lâm vào tình cảnh khốn cùng thế này cơ chứ. Sau khi thăm phụ thân, mẫu thân, ta sẽ tìm ả, tính sổ với ả.

Y không đồng ý với gã lắm, lắc đầu:

– Oan oan tương báo bao giờ mới dứt. Với lại bên chỗ ả có hàng ngàn hàng vạn các loại cổ độc, ngươi không đấu lại ả đâu.

– Sao không, chỉ cần Thẩm đại ca giúp là được!

Y thở dài, xoa mái đầu hơi dựng lên vì tức giận của gã, thuận miệng khuyên:

– Đến đó tính vậy. Ta đi thôi.

Y tự thấy mới trúng một cổ độc mà tốn công phí sức tổn thọ đến vậy, nếu va phải cô ả thân đầy cổ độc kì quái kia thì sẽ ra sao chứ. Chỉ là lúc này hắn nhìn dáng vẻ uất hận của gã, thì an ủi qua loa thôi.

Tháng Tám, cảnh hè ấm áp, hàng cây mát rượi, ban công phản chiếu trên mặt hồ, Phong trang xanh mướt dạt dào.

Tiếc là có người một lòng muốn rời khỏi Phong trang.

Phong Vô Ngân đang dựa vào cửa lớn của trang viên, nhìn người hầu tất bật chuẩn bị ngựa xe, lương thực cho hai người Thẩm, Trần, mắt hắn mơ màng, không biết hắn đang nghĩ gì.

Y cân nhắc, rồi để gã lên xe trước, mới đối mặt với hắn, nói thẳng:

– Đa tạ Phong trang chủ chiếu cố suốt năm qua, Thiếu Thanh đã hoàn toàn hồi phục. Từ tận đáy lòng, Thẩm mỗ vô cùng cảm kích.

Hắn cười tươi, rằng:

– “Vô cùng cảm kích” đệ làm gì, tháng Chín Mặc Lam nhớ về thăm đệ là được. Đệ cho người đi đón huynh.

Sao hắn cố chấp với tháng Chín vậy? Đến lúc này vẫn không quên?

Y hơi cau mày. Y tính đoạn tuyệt quan hệ với hắn, không bao giờ gặp lại nữa. Chuyện xảy ra trong gần một năm nay cũng chỉ là nhu cầu của đôi bên, nhưng y vừa nói cảm kích rồi, giờ mà khước từ liền thì cũng không phải phép. Chợt y nhớ đến dáng vẻ sức sống tràn trề của Thiếu Thanh trong xe, đành khách sáo trả lời:

– Đa tạ Phong trang chủ đã mời, Thẩm mỗ sẽ suy xét thật tốt.

Đáp án này tốt hơn những gì hắn tưởng nhiều, hắn nhướng mày, định thuận thế nói thêm đôi câu thì Trần Thiếu Thanh vén mành, giục:

– Thẩm đại ca, đi chứ?

Y nhìn hắn, từ biệt:

– Phong trang chủ, bảo trọng.

Hắn chậm chạp cười lên, thế nhưng ngực hắn nhói. Hắn đau đớn nghĩ, chỉ có Mặc Lam mới cho hắn cảm giác hắn vẫn còn sống thôi.

Lúc trước y đã từ chối việc hắn tìm xe đưa y đi. Y tính y và gã thay phiên nhau cầm cương, chạy theo hướng Bắc mà đến Cô Tô. Hắn biết, y chẳng muốn nợ hắn ân tình nào nữa.

Hắn lẳng lặng nhìn xe ngược xa dần. Biết bao lần hắn nghĩ y sẽ quay đầu nhìn hắn một cái, mặc cho hiện tại hắn sắp đứng không nổi, phải dựa vào cổng lớn của trang viên, hắn tin chỉ cần y quay đầu là y thấy hắn đứng mạnh, cười khỏe cho y xem.

Tiếc rằng, xe ngựa khuất bóng, y cũng không ngoảnh lại lấy một lần.

Hắn khẽ cúi đầu, mỉm cười.

Hắn thấy đời này của hắn nực cười biết bao, đã vậy hắn còn kiêu ngạo, chẳng muốn thừa nhận điều này, cũng chả muốn người khác nhận ra lòng hắn đang thống khổ cỡ nào.

Chỉ là, không thể không thừa nhận rằng hắn ngưỡng mộ Trần Thiếu Thanh kia, gã có phụ thân, có mẫu thân, còn có Mặc Lam.

Chợt hắn nhớ phụ thân hắn, nhớ mẫu thân hắn, hắn nhớ mình chưa từng được họ quan tâm. Hắn cảm nhận được họ thật lòng thương nhau, cố chấp ràng buộc lẫn nhau, trước giờ hắn khinh thường cảm tình họ dành cho nhau, nay thì hắn ngưỡng mộ những cảm tình ấy.

Hắn ngưỡng mộ rất nhiều người, hắn chỉ ghét chính hắn thôi.

Thật ra hắn cũng thấy y chẳng muốn nhìn hắn thêm chút nào. Có điều, hắn ích kỷ, mong y kịp về để hắn được gặp lại y lần cuối, chứ hắn cũng không định hủy hoại y.

Tiếc rằng.

– Thưa trang chủ, xe ngựa mất bóng rồi, con dìu người vào trong nhé? – Tiểu Liên lo cho trang chủ của nàng. Mặc dù nàng đã dặm một lớp phấn nhạt cho người, nhưng nàng thấy sắc mặt của người sao trắng nhợt quá.

Nàng cũng không biết trang chủ của nàng bị sao nữa. Trang chủ cứ moi móc hết tim gan phèo phổi của người cho cái vị công tử vô tâm kia, trang chủ cũng chẳng chịu nói xem người khó chịu chỗ nào. Chỉ là dạo này nàng cảm thấy trang chủ càng lúc càng yếu, phảng phất như thể người có thể buông tay mặc sự đời bất cứ lúc nào vậy. Hết thảy những gì người đang gánh chịu, đều bắt đầu từ lúc người đồng ý chữa bệnh cho vị công tử đi cùng với cái vị công tử vô tâm kia.

Trang chủ không nói gì cả, thậm chí Thẩm công tử mà người nhớ thương cũng không biết gì về tình trạng của người cả. Giờ Thẩm công tử đi rồi, đoạn đường để xe ngựa khuất bóng dài đến thế, vị đó chẳng thèm quay đầu nhìn trang chủ lấy một cái, chỉ có trang chủ nhớ thương vị đó thôi.

Nàng cắn môi, đau lòng, tức giận.

– Sao Tiểu Liên lại có vẻ mặt này rồi? – Dường như Phong Vô Ngân rất thích nhìn biểu cảm của Tiểu Liên, hắn cười nói – Này nào giống thiếu nữ tuổi trăng tròn đâu, giống phụ nữ tầm trăng tàn ấy.

– Trang chủ! – Tiểu Liên tức giận, dậm chân.

– Tốt nhỉ. Mặc Lam đi rồi cũng tốt, ta không cần dùng ké phấn của ngươi nữa. Chắc mỗi lần ta ké, lòng ngươi khó chịu lắm?

– Con không có khó chịu với người về chuyện đó… – Nói rồi nàng quay lưng, vào nhà.

Phong Vô Ngân bất đắc dĩ cười. Ngày hè tháng Tám mặt trời chói chang, hắn đứng tiễn người lâu vậy rồi, thôi thì về phòng vậy.

Hắn nghĩ hắn nói cũng không sai. Mặc Lam đi rồi thật tốt, hắn không cần phải dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho y, không cần phải lo rằng nay Tiểu Liên dặm phấn đủ kĩ chưa, không cần phải vội vã đau lòng vì mỗi lời ý nói hay mỗi việc y làm.

Hắn có thể yên tâm nằm trên giường dưỡng già rồi.

Ngẫm lại, vẫn thấy tốt thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play