Sáng hôm sau.

Lúc Thẩm Mặc Lam thức dậy, trên giường ngoài y chẳng còn ai. Tối qua y thức khuya quá, sáng nay lại dậy sớm, đầu y hơi nhức.

Sau khi y tỉnh không lâu, có người gõ cửa phòng y. Ấy là Tiểu Liên.

Vị thiếu nữ này không thích y lắm. Y thấy nàng gõ cửa thì hơi ngạc nhiên, lại nghe nàng lạnh nhạt bảo:

– Trang chủ nói Thẩm công tử tỉnh rồi thì đến thính đường dùng bữa. Mong Thẩm công tử nhanh tay nhanh chân giùm.

À, đây là một thói quen mới hình thành kể khi y dây dưa với Phong Vô Ngân.

Y day huyệt Thái Dương, hỏi nàng:

– Thiếu Thanh dậy chưa?

Không biết vì sao, y vừa hỏi thì thiếu nữ trước mặt y càng không vui, nàng nâng giọng:

– Trang chủ nói, bữa sáng chuẩn bị sớm quá nên chỉ có hai phần cho trang chủ và Thẩm công tử.

Y nhớ lại tính cách lêu lổng của hắn, song nay cũng là một lần gặp nhau, không biết bao giờ mới tới lần kế nên y nén cảm giác không thoải mái vào, lạnh nhạt đáp nàng:

– Biết rồi. Ta qua liền đây.

Nàng vẫn không vui lên miếng nào, hơi khom người, rồi rời phòng.

Y khẽ thở hắt. Trên dưới cái trang viên thật là, trang chủ lêu lổng, tùy tùng nghe lệnh trang chủ.

Sáng nay lại là một sáng không giống mọi khi lắm.

Cháo trắng, tráng miệng, màn thầu. Hình như người hầu trong Phong trang thích chuẩn bị nhiều món ăn sáng nhỉ, sáng nào cũng đa dạng các loại món và màn thầu – loại màn thầu y thích ăn nhất nữa, thế nên y chưa bao giờ từ chối việc ăn sáng với hắn.

Y nhìn chàng thanh niên mặc đồ trắng ngồi đối diện, tỏ vẻ muốn được khen, chàng dặn y:

– Sáng hôm qua mời Mặc Lam mấy món hơi ngọt, nay đổi một chút, không biết Mặc Lam có thích không?

Mặc dù y muốn từ chối một cách kiêu ngạo, nhưng y thích ăn màn thầu lắm, không cưỡng lại được. Với lại, y không nỡ từ chối vẻ mặt phấn chấn kia của hắn.

Lần cuối thôi, y tự dặn lòng như thế.

Y cắn một miếng, mùi thơm thoảng nhẹ, vị ngọt vừa miệng, vỏ mỏng tan ra, mềm mà không ngấy… bánh trà xanh ư?

Màn thầu vừa mềm vừa giòn nữa, cắn một miếng thì lòng đỏ trứng gà ngon ngọt trong nhân chảy ra.

Mặt y giãn ra, dịu dần. Hắn chứng kiến hết thảy, lòng hắn ấm lên.

Y thích kìa.

Hắn biết y sẽ thích mà.

Bình thường hắn sẽ dùng bữa trong thư phòng. Hắn là trang chủ, chuyện cần làm cũng chẳng có nhiều: hắn chỉ cần quản lý sự nghiệp làm trà của Phong gia là được, đời này của hắn cứ thế mà tận hưởng thôi.

Thỉnh thoảng hắn chỉ cần xem lại sổ sách nguồn cung chốn cầu, sổ sách không có vấn đề thì trang viên cũng không có vấn đề gì to tát, mấy chuyện khác có quản gia giúp hắn rồi. Hắn ngồi trong thư phòng để xem sách phụ thân để lại trên kệ, trêu cây đùa hoa bên cửa sổ, viết lách một chút, ngoảnh đi ngoảnh lại là tới lúc mặt trời đứng bóng.

Tất nhiên, đây là trước khi y đến. Sau khi y đến, hắn sẽ canh giờ cơm mà gọi thị nữ mời y đến dùng bữa chung.

Tiếc là cả ba bữa chẳng có mấy bữa mà y muốn ăn cùng hắn cả, hắn đành dành thời gian mà chuẩn bị đồ ăn cho y. Hắn dốc sức học tập, biết y thích ăn màn thầu với mấy món ăn nhẹ thì học cách làm màn thầu với mấy món ấy theo vị mà y thích nhất, chỉ là hắn chưa từng thẳng thắn mời y nếm. Kế đó là chuyện y ghé lại Phong trang nhờ hắn giúp, hắn càng không còn cơ hội nào nữa.

Nay cơ hội mỉm cười với hắn, hiển nhiên hắn nỗ lực nấu một bữa mời y, tất nhiên là hắn không thẳng thắn nói hắn nấu mà, thẳng thắn rồi y sẽ chán ghét chúng, không nếm niếc gì sất.

Lần nào hắn cũng bảo, đây là do đầu bếp trong Phong trang chế biến. Dường như y cũng không nghĩ hắn sẽ vào bếp, nên ăn ngon lành.

Tiếc thật, bữa cuối rồi.

Hắn hỏi y:

– Huynh thấy sao?

Y gật đầu:

– Cũng được, tiếc là nêm hơi nhiều đường.

Cái con người kiệm lời như y chỉ nói nhiều khi đang thảo luận thôi.

Hắn “à” một tiếng, lúc hắn nếm thử, hắn không thấy ngọt lắm:

– Thật không… Đệ có thấy ngọt đâu.

Y lạnh nhạt đáp:

– Do vị giác ngươi có vấn đề.

Hắn thấy y nói không sai. Hiện tại khả năng cảm nhận mọi thứ của hắn bị mòn, vị giác cũng thế thôi, không có cách nào mà.

May mà sau này không cần chuẩn bị bữa sáng cho y nữa.

Ngoài mặt hắn cười, trong lòng hắn xót.

– Mặc Lam chuẩn bị xong xuôi rồi sao? Nào huynh đi? – Hắn khó khăn hỏi y.

Y nuốt xong miếng màn thầu, từ tốn trả lời:

– Ăn xong thì ta đi thăm Thiếu Thanh, rồi chúng ta đi luôn.

Hắn mím môi, rủ mắt.

– Tháng Chín nhớ ghé Phong trang ngắm cảnh nhé Mặc Lam. – Hắn không nhịn thêm được nữa, đành nhắc y một tiếng.

Quả nhiên y tròn mắt, mất kiên nhẫn:

– Phong trang chủ có ý gì đây?

Ta chỉ muốn gặp huynh lần cuối.

Lời tuôn đến đầu lưỡi, nhưng hắn không thể vứt liêm sỉ mà nói thế, nói ra rồi thì hắn đáng thương đến nhường nào.

Hắn mỉm cười:

– Nào chúng ta lại bàn, huynh nhé.

Y không trả lời, ăn nốt miếng tráng miệng cuối cùng.

– Ta thăm Thiếu Thanh, xem y chuẩn bị đến đâu. – Y không muốn ở chung một chỗ với hắn chút nào, quay lưng, rời thính đường.

Hắn nhìn bóng lưng y xa dần, từ từ thở dài.

Dường như y chỉ là một cái bóng, hắn cố cách mấy cũng với không tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play