Nơi hai chưởng của hai người giao nhau, xuất hiện hai màu xanh và lam, hơn mười mẫu đất của Ngọc Nguyệt Cư lúc này đều nứt toác, không
khác gì động đất cấp tám.
Hai luồng nội lực va chạm vào nhau, các đệ tử của Hồ Ngọc Nguyệt đứng bên cạnh chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể sục sôi, nếu không phải có Gia Cát Trường Hận và Lí Tẩm Vân thi triển bình phong bằng khí và gió,
thì e rằng không ít người đã ộc máu tại trận rồi.
‘Hừ!”.
Diệp Thiên nhếch miệng cười, nội lực của Tiếu Phật Tây Lĩnh quả thực
trước giờ chưa từng thấy, so với Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou thì
mạnh hơn một bậc, nhưng đối với cậu mà nói vẫn chưa đủ để coi trọng.
“ồ!”.
Ánh sáng màu lam nhạt trên cánh tay cậu dao động, sau đó phát lực
mạnh mẽ, Tiếu Phật Tây Lĩnh sa sầm mặt lại, đã tách rời khỏi bàn tay của Diệp Thiên.
Ồng ta bị một chưởng vô cùng mạnh mẽ của Diệp Thiên đẩy cho lùi về
phía sau một trượng, mặt đất còn để lại ba vết chân sâu nửa tấc.
Ông ta vừa đứng vững, chỉ cảm thấy luồng gió phía trước ập tới, Diệp
Thiên đã bay lên trên không, một quyền đánh từ trên không xuống.
Một quyền màu lam lớn bằng cả trượng chĩa thẳng xuống đất với tốc độ
của súng, tách không khí sang hai bên. Tiếu Phật Tây Lĩnh đứng phía
dưới, hai tay xếp chồng lên nhau, nội lực dồn đều khắp người, tay kéo
một phát.
Tất cả mọi người đều bàng hoàng, chỉ thấy một hình nắm đấm khổng lồ
từ dưới đất bay lên, hình thành một không gian kín trên đỉnh dầu của
Tiếu Phật Tây Lĩnh, va đập vào hình nắm đấm kia.
Tiếu Phật Tây Lĩnh chính diện đỡ quyền của Diệp Thiên, mặt đất xung
quanh ông ta lúc này lập tức bị đánh lõm xuống, biến thành một cái hố to sâu nửa thước, mặt Tiếu Phật Tây Lĩnh đỏ gay, hai cánh tay hơi run, rõ
ràng đã chịu áp lực nặng từ quyền của Diệp Thiên.
Vừa rồi ông ta đã điều động tám phần nội lực, chính diện đối đầu với
Diệp Thiên, nhưng khoảnh khắc giao đấu, ông ta cảm nhận được sức mạnh từ quyền của Diệp Thiên như núi đổ sóng trào, như muốn xé nát hết mọi thứ
mà nó đi qua.
ông ta có thể khẳng định, sức mạnh ở cấp độ này thì cả đời ông ta mới thấy lần đầu tiên.
Đỡ quyền này của Diệp Thiên xong, ông ta gần như đã dốc hết sức lực.
“Thằng ranh này rốt cuộc đã luyện võ công như thế nào vậy? Cho dù
luyện từ trong thai mẹ luyện ra, bây giờ cậu ta cũng chỉ luyện được gần
hai mươi năm, sao có thể mạnh như vậy được?”.
Tiếu Phật Tây Lĩnh gắng gượng đỡ phía dưới, trong lòng càng lúc càng thấy kinh ngạc.
“Ông còn có thể đỡ được mấy quyền của tôi nữa?”.
Diệp Thiên mang vẻ chế giễu, cậu lấy sức giữa lòng bàn tay, bay tiếp
lên không trung, nắm đấm tay phải kéo ra phía sau, lại chuẩn bị đánh một quyền nữa ra.
Quyền này của cậu không mang theo chút nội lực nào, mà thuần túy đánh ra từ sức mạnh thể xác.
Áp lực trên người Tiếu Phật Tây Lĩnh đột nhiên giảm đi, ông ta vừa cố thở một hơi, thì luồng gió mạnh trên đỉnh đầu lại ập xuống.
Quyền này của Diệp Thiên thế mà lại nhanh và mạnh hơn cả quyền trước.
“Dùng sức mạnh thế xác thế mà lại có thể đánh ra uy lực khủng khiếp như vậy, thằng ranh này là quái vật sao?”.
Tim Tiếu Phật Tây Lĩnh đập thình thịch, ông ta không dám đỡ chính
diện quyền này của Diệp Thiên, cơ thể ông ta nhảy vọt lên từ dưới hố
sâu.
Quyền của Diệp Thiên chĩa thẳng vào hố sâu, giống như một nắm đấm của người khống lồ thời cổ đại chĩa xuống, toàn hiện trường cát bụi sỏi đá
bay mù mịt.
Tiếu Phật Tây Lĩnh lại lùi về sau hơn mười trượng, kéo giãn khoảng cách với Diệp Thiên, sắc mặt đã sa sầm lại.
Sức mạnh của Diệp Thiên thực sự đã vượt quá sức tưởng tượng của ông ta!
“Không hổ danh là Diệp Lăng Thiên, Tiếu Phật Tây Lĩnh thế mà lại rơi vào thế bất lợi!”.
Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết nhìn nhau thốt lên.
Gia Cát Trường Hận và Song Kiếm Tung Hoành ở trong tay Tiếu Phật Tây
Lĩnh có lẽ không chịu nổi mười chiêu, Diệp Thiên thì lại dư sức, giống
như chơi trò mèo vờn chuột vậy, một quyền một chưởng đều áp chế hoàn
toàn Tiếu Phật Tây Lĩnh.
Tại đây có hình ảnh
Trong màn khói bụi, Diệp Thiên từ từ bước ra, nẳm đấm rắn trong như pha lê.
“Tiếu Phật Tây Lĩnh, thực lực của ông cũng chỉ mạnh hơn Tiêu Ngọc
Hoàng và Watanabe Heizou một cấp, tôi thực sự không hiểu năm xưa ông vô
địch Hoa Hạ kiểu gì!”.
Diệp Thiên khẽ lắc đầu, khuôn mặt thoáng lộ vẻ thất vọng.
Hai mắt Tiếu Phật Tây Lĩnh nheo lại, cơn tức giận dần dần lộ ra từ ánh mắt.
Ồng ta không hề trả lời, chỉ là nắm ngón tay hơi cong lại, khí đen
đông đặc từ giữa hai tay của ông ta bùng ra, cả một vùng đất trời lập
trước trở thành một bãi xơ xác tiêu điều.
Trong mắt Gia Cát Trường Hận lộ vẻ vô cùng kinh hoàng, ông ta thốt lên.
“Là Hắc Ma PhệTâmThủ?”.