Bọn họ biết rất rõ, quảng trường trong nháy mắt sẽ biến thành chiến trường luyện ngục của hai hạng cường giả cũ và mới!
Hai người đều có tu vi cực cao, vượt xa cấp chí tôn võ thuật, một khi có người vô tình bị kéo vào vòng chiến của bọn họ, bỏ mạng là điều
không thể tránh khỏi.
“Vù!”.
Đám người vừa mới rời khỏi, Diệp Thiên còn chưa quay đầu lại, Tiếu Phật Tây Lĩnh bắt đầu di chuyển.
Ông ta bước lên phía trước, vốn còn cách Diệp Thiên hơn mười thước,
nhưng trong nháy mắt đã lao vụt lên, cách Diệp Thiên không quá nửa
thước, sau đó đấm vào ngực Diệp Thiên.
Trong trận chiến ngày hôm nay, chuyện quan trọng nhất là ông ta có
thể lấy được Huyệt Đạo Đồng Nhân không, ông ta không còn quan tâm đến
thể diện của bậc tiền bối mà ra tay đánh lén.
“Thuật Thu Đất?”.
Diệp Thiên nheo mắt, nâng lòng bàn tay lên, phất tay theo đường chéo.
Cánh tay của hai người va vào nhau, sức mạnh khủng khiếp cùng lúc đối đầu, không khí như bị nén chặt, tạo thành một trận bão nhỏ ở trung tâm
quảng trường, lan tràn ra xung quanh hai người.
Sức mạnh của cả hai quá kinh khủng!
Đây chính là một cuộc đọ cao giữa hai cường giả đỉnh cao của bảng xếp cao thủ kỳ trước và kỳ này!
Tiếu Phật Tây Lĩnh nhảy một bước hơn mười trượng, như thể không hề
tồn tại quãng khoảng cách này, trong tích tắc đã đến bên cạnh Diệp
Thiên.
Hai người đỡ hai chưởng của nhau, tiếng nổ lớn phát ra bốn phía, sức
mạnh mãnh liệt hoành hành khắp quảng trường, mặt đất trong hơn mười
trượng đều nứt toác, gạch đá bay mù mịt, trở thành một bãi đổ nát.
Tại đây có hình ảnh
“Sư phụ, Tiếu Phật Tây Lĩnh vốn dĩ đứng cách Diệp Lăng Thiên hơn mười trượng, vì sao chỉ một bước đã có thể đến bên cạnh Diệp Lăng Thiên
vậy?”.
Lí Thanh Du chớp mắt, không kìm được liền hỏi.
“Là tuyệt kỹ độc môn của Tiếu Phật Tây Lĩnh, thuật Thu Đất!”.
Lí Tẩm Vân giải thích nói: “Thuật Thu Đất là một thuật pháp do đạo
gia tương truyền, nói là thuật pháp nhưng thực sự là một loại tuyệt kỹ
pháp thân vô cùng cao thâm, một khi thi triển liền có thể thu đất thành
tấc, lập tức rút ngắn khoảng cách, nếu tu luyện đến cuối cùng, nghe nói
có thể thu cả khoảng cách trăm trượng thành một tấc. Năm xưa thân pháp
của thiên sư Trương Đạo Lăng như gió, chỉ cần suy nghĩ đã có thể vượt cả nghìn dặm, chính là vận dụng được thuật Thu Đất đến mức cao nhất.
Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết vô cùng kinh ngạc, một suy nghĩ có
thế vượt cả nghìn dặm, điều này tưởng chỉ tồn tại trong truyền thuyết
thần thoại chứ không thể tin hoàn toàn, nhưng cũng đủ để nói lên sự đáng sợ của thuật Thu Đất.
Tu vi của Tiếu Phật Tây Lĩnh vốn đã mạnh rồi, còn có một tuyệt học
thân pháp thần diệu như vậy, sức chiến đấu rõ ràng khó mà đo được.
Ánh mắt của Tiếu Phật Tây Lĩnh hơi chững lại, vừa rồi ông ta ra tay
trước, cũng coi như là tấn công lén, nhưng Diệp Thiên lại đỡ chiêu vô
cùng điêu luyện, sức mạnh của hai người va đập vào nhau, ông ta một lần
nữa cảm nhận được sức mạnh cuồn cuộn bên trong cơ thể của Diệp Thiên,
trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
“Thằng ranh này có nội lực mạnh đấy!”.
Khi Tiếu Phật Tây Lĩnh còn đang kinh ngạc, Diệp Thiên đột nhiên nhếch miệng cười.
“Đánh lén?”.
Ông ta hạ bờ vai xuống, cánh tay vọng lên âm thanh của xương cốt,
Tiếu Phật Tây Lĩnh cảm nhận được một luồng nội lực phát ra mạnh mẽ từ
lòng bàn tay của Diệp Thiên, giống như núi lửa phun trào vậy, ào ào tuôn ra.
“Bụp!”.
Khuôn mặt Tiếu Phật Tây Lĩnh hơi biến sắc, bàn chân giậm mạnh lên mặt đất, luồng khí bùng lên phía sau người ông ta, một vết nứt mười trượng
kéo dài tới tận bên cạnh quảng trường, nội lực của ông ta cũng theo đó
phát ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT