“Giờ con bị trói bởi Khổn Tiên Tác, dù là chân lực hay là thần năng thì cũng đều không thể thi triển, tới khi đó trưởng lão muốn lấy mạng con thì con lấy gì ra để phản kháng đây?”
Diệp Thiên nghe thấy vậy thì biết được nỗi lo lắng của Thi Tú Vân, cậu chỉ cười thản nhiên và đưa bàn tay ra.
“Mẹ, con mất đi Phệ Thiên Huyền Khí, lực tinh thần của con lúc này đúng là bị kiểm soát không thể sử dụng nhưng mẹ đừng quên là con tới tiểu thế giới bằng cách nào!”
“Hả?”, Thi Tú Vân co đồng tử và lập tức phản ứng lại.
Diệp Thiên tới tiểu thế giới, không hề sử dụng pháp bảo của Đại Thiên Cung mà là chiến thắng lực không gian rồi xông vào. Nếu không có một cơ thể đủ mạnh thì không thể nào làm được điều đó.
Lúc này Diệp Thiên đã mất đi lực tinh thần và chân lực nhưng sức mạnh của cơ bắp thì vẫn chưa từng động tới.
“Lẽ nào, đây chính là con át chủ bài của Thiên sao?”
Thi Tú Vân bỗng dao động, bà còn chưa kịp suy nghĩ thì bỗng có một bóng hình từ trên không trung đáp xuống bên rìa của đài hành hình.
Khói bay tứ tung, giữa đám khói hiện ra một thanh kiếm cực lớn màu đen toàn thân và phát ra ánh sáng thần bí.
“Kiếm Tử Hình!”
Thi Tú Vân nhìn vũ khí truyền thừa của nhà họ Thi thì đôi mắt càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Thanh kiếm Tử Hình này dùng để trừng trị những người bất trung hoặc bán đứng nhà họ Thi. Nó sẽ lấy đi sức mạnh của huyết mạch của người đó. Có thể nói là vô cùng tàn nhẫn.
Thi Tú Vân thấy vũ khí này được mời ra thì rõ ràng là họ muốn gi3t ch3t Diệp Thiên.
“Thi Tú Vân, cô vẫn nhận ra vũ khí này nhỉ!”
Kiệt trưởng lão mặc áo bào xám, xuất hiện trên võ trường. Nơi ông ta đứng thì tất cả các đệ tử môn nhân đều cúi người hành lễ với vẻ tôn kính.
“Hừ!”
Ông ta ngồi trên ghế thái sư ngay chính giữa võ trường, liếc nhìn Thi Tú Vân với vẻ lạnh lùng.
“Lúc cô và người phàm tục kia quyết định sinh ra tên nghiệt tử này thì đúng ra phải nghĩ tới ngày này rồi mới phải!”
“Lát nữa sẽ do đệ tử giỏi nhất của nhà họ Thi tiến hành hành hình tên nghiệt tử này. Cô có thể thưởng thức. Còn bây giờ chính là khoảng thời gian cuối cùng dành cho hai người rồi đó!”
Kiệt trưởng lão vừa dứt lời thì có thêm vài bóng hình lần lượt xuất hiện.
Những người này, ai ai cũng đều có khí tức vô cùng hùng mạnh cùng với Kiệt trưởng lão đứng giữa thì rõ ràng đây chính là những trưởng lão có địa vị cao nhất của nhà họ Thi.
Trong đó có một người mặc áo bào màu trắng với cốt cách thần tiên. Người này nhìn về phía Thi Tú Vân và Diệp Thiên, đôi mắt ánh lên vẻ không cam tâm, sau đó cố gắng tỏ ra kiên định và chậm rãi đi về phía đài hành hình.
“Tiểu Vân, đây là con trai cháu phải không?”
Người đàn ông nhìn Thi Tú Vân, đôi mắt ánh lên vẻ hiền từ và dịu dàng.
“Ông nội!”, Thi Tú Vân khẽ gọi một tiếng, đôi mắt ánh lên vẻ bi thương.
Nhà họ Thi là gia đình của bà, nhưng bà chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ vì việc mình tìm kiếm tình yêu đích thực mà giờ tình cảnh tới mức như thế này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT