“Có lẽ cả đời này mình chỉ có thể đứng ở vị trí thấp tẹt và nhìn lên Diệp THiên!”
Cô ấy vốn tưởng khổ luyện lâu năm thì có thể kéo gần khoảng cách với cậu nhưng giờ xem ra, thứ mà cô ấy nhìn thấy chính là hải dương mênh mông không bến bờ.
Diệp Thiên sở hữu Phệ Thiên chân nguyên độc nhất, đưa Diệp Tinh và Tiêu Thiến Tuyết vào bờ an toàn. Còn cậu thì vẫn siết chặt đầu của Thi Vô Tự và nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Nói, người đàn ông của nhà họ Thi tới bắt anh em chúng tôi là vì mục đích gì?”
Thi Vô Tự cảm thấy kinh sợ nhưng vẫn trả lời: “Đây là cơ mật của nhà họ Thi, sao tôi biết được, tôi chỉ phụng mệnh hành sự thôi!”
Diệp Thiên nghe thấy vậy thì nhếch miệng cười âm sầm.
“Là không biết hay là không chịu nói?”
Năm ngón tay cậu cử động, một tia chân nguyên như con trùng chui vào trong thiên linh cái của Thi Vô Tự và chạy dọc cơ thể.
Cảm nhận thấy có một nguồn sức mạnh kỳ lạ xâm nhập vào cơ thể, chân nguyên trong cơ thể Thi Vô Tự bỗng phản ứng lại, định đẩy chân nguyên lạ ra ngoài nhưng ngay khi tiếp xúc thì chân nguyên trong cơ thể của ông ta giống như chuột gặp phải mèo lập tức quay đầu bỏ chạy.
Những nơi Phệ Thiên chân nguyên đi qua đều hết sức thuận lợi, không hề gặp trở ngại và chạy thẳng tới vị trí tim của Thi Vô Tự, khống chế hoàn toàn võ mạch của ông ta.
Trong nháy mắt, ông ta bị sợ tới mức đơ người. Những người tu tiên của tiểu thế giới đều lấy thần hồn làm nguyồn sức mạnh, dù thân xác có bị tổn hại thì chỉ cần thần hồn vẫn còn là vẫn có thể tạo ra được một thân xác mới.
Nhưng lúc này, Diệp Thiên không phải muốn hủy hoại thân xác của ông ta mà là muốn đập nát võ mạch của ông ta. Đồng nghĩa với việc trước khi thân xác này bị tiêu hủy thì cậu cũng phế bỏ toàn bộ tu vi của Thi Vô Tự.
Điều này mà xảy ra thì coi như xong.
“Dừng tay, tôi nói, tôi nói!”
Thi Vô Tự không còn chịu đựng được nữa bèn hét lên.
Nguồn chân nguyên của Diệp Thiên giống như một cánh tay vô hình bám chặt lấy võ mạch của ông ta. Không còn gì phải nghi ngờ nữa, chỉ cần ông ta chần chờ một giây thôi là Diệp Thiên sẽ ra tay và nghiền nát hoàn toàn võ mạch của ông ta.
“Là sáu trưởng lão kêu tôi tới bắt hai anh em cậu về. Bọn họ…muốn dùng mật pháp tước bỏ sức mạnh huyết mạch của nhà họ Thi trên người hai người để cho các thiên kiều khác của nhà họ Thi sử dụng!”
“Tước bỏ sức mạnh của huyết mạch sao?”, Diệp Thiên nghe thấy vậy thì sát ý trong mắt càng dày đặc hơn.
Năm xưa cậu là con trai trưởng của nhà họ Diệp, vốn có địa vị cực cao nhưng vì Diệp Sơn và Diệp Vân Long hiểu lầm chỉ thị của Thông Thiên Kính mà bị tước bỏ võ mạch, hơn nữa để nhà họ Diệp có được thiên tài mạnh hơn thì họ đã dùng võ mạch của cậu nối vào cơ thể của Diệp Tinh để cậu ta có song mạch.
Điều đó đã đủ tàn nhẫn rồi nhưng Diệp Thiên không ngờ người nhà họ Thi còn có thủ đoạn khủng khiếp hơn.
Teớc bỏ sức mạnh của huyết mạch so với việc rút vỡ mạch thì tàn nhẫn hơn gấp mười lân. Điều đó có nghĩa là sẽ hút toàn bộ máu huyết trong cơ thể cậu và Diệp Tinh và coi như là sẽ lấy mạng của hai người bọn họ. Nghĩ tới đây, đôi mắt Diệp Thiên lúc này chỉ còn lại sát ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT