Vừa rồi rõ ràng Diệp Thiên đang ở trên đại sảnh nhưng trong nháy mắt thì cậu đã xuất hiện ở ngay đây, bàn tay còn ấn lên thiên linh cái của Thi Vô Tự, đây không phải là dịch chuyển không gian thì là gì?
“Cậu…đạt tới cảnh giới truyền thuyết rồi sao?”
Dịch chuyển không gian, ít nhất phải đạt tới cảnh giới truyền thuyết mới có thể thi triển. Thi Vô Tự khó có thể tưởng tượng Diệp Thiên chỉ làm một nghiệt tử của nhà họ Thi, trên người có vài huyết mạch của nhà họ Thi mà sao lại có thể thăng cấp lên cảnh giới truyền thuyết chứ?
Một người có cảnh giới truyền thuyết hai mươi tuổi, đừng nói là thế giới trần tục mà ngay cả trong tiểu thế giới cũng được coi là một loại yêu nghiệt khủng khiếp rồi.
Trong lịch sử của tiểu thế giới cũng từng xuất hiện một người 20 tuổi đạt cảnh giới truyền thuyết. Đạt được cảnh giới này đồng nghĩa với việc bản thân sở hữu năng lực có thể đối kháng được với các cao thủ của sáu tông Huyền Môn. Thi Vô Tự không tin Diệp Thiên có thể mạnh tới mức đó.
“Cảnh giới truyền thuyết sao?”, Diệp Thiên không có khái niệm gì về cảnh giới mà Thi Vô Tự nói tới. Lúc này cậu chỉ thản nhiên nói về điều mình không biết: “Tôi không biết đó là gì nhưng tôi giết người khác chỉ cần bằng một cái lật tay thôi!”
“Mấy người của nhà họ Thi tới bắt tôi thì có phải là ngu ngốc hay không?”
Nếu trước đây Diệp Thiên nói như vậy thì chắc chắn Thi Vô Tự sẽ khịt mũi với vẻ chế nhạo. Nhưng lúc này thì Thi Vô Tự không thể cười nổi.
Tính mạng của Thi Vô Tự đang nằm trong tay Diệp Thiên. Diệp Thiên chỉ cần siết tay là có thể khiến cho thiên linh cái của Thi Vô Tự nát nhừ. Cho dù thần hồn không chết, có thể kịp thời chạy thoát nhưng thực lực cũng bị giảm đi nhiều.
Trong bầu không khí cạnh tranh kịch liệt của nhà họ Thi, bất kỳ ai cũng đều cần có đủ sức mạnh. Thi Vô Tự có thể trở thành thống lĩnh pháp đường của nhà họ Thi thì ngoài tư cách ra còn là vì sức mạnh cực khủng khiếp của mình.
Dù Thi Vô Tự có tu vi là hoàng cấp đỉnh phong thì trong Chấp Pháp Đường cũng chỉ là người có vị trí sau cùng trong chín vị đại thống lĩnh. Nếu thực lực của Thi Vô Tự sụt giảm thì đầy người sẽ thay thế vị trí của ông ta.
Thi Vô Tự bị khống chế, không dám điều động chân nguyên. Chân nguyên khóa chặt sau lưng Thi Vô Tự cũng không thể duy trì. Diệp Tinh và Tiêu Thiến Tuyết chỉ cảm thấy dưới chân bị hẫng một cái và rơi xuống mặt hồ.
Khi hai người điều động sức mạnh nội lực, chịu đòn tấn công cực lớn thì Diệp Thiên đột nhiên giơ tay. Một luồng ánh sáng màu lam quét ngang, đỡ dưới chân bọn họ giống như một chiếc phi thuyền trong không gian và kéo hai người về phía trước.
Tiêu Thiến Tuyết với đôi mắt âm u nhìn Diệp Thiên đứng ngạo nghễ chắp tay trong không trung giống như một vị thần tiên.
“Đây là Diệp Thiên của hiện tại sao?”
So với lần gặp ở hồ Ngọc Nguyệt thì Diệp Thiên của lúc này rõ ràng là mạnh hơn tới mức đáng sợ.
Người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện, giơ tay là có thể khiến gió bão nổi cuồn cuộn, dễ dàng khóa chặt Diệp Tinh và cô ấy vậy mà đối diện với Diệp Thiên thì đến cả khả năng đáp trả cũng không có.
Đây là sự chênh lệch mà cô ấy cần phải nhận rõ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT