“Mạn Nhu, trả lời chị đi, đừng làm chị sợ!”
Quân Dao cố gắng gọi, nhưng xung quanh chỉ có bóng đêm dày đặc và sự
im lặng đến đáng sợ. Có khi nào Từ Mạn Nhu cũng bị ngã mà ngất như cô
không? Nghĩ thế, Quân Dao cúi đầu, cố căng mắt nhìn trong đêm tối.
Cô đặc biệt nhìn những lùm cây, bụi cỏ xem Từ Mạn Nhu có mắc kẹt ở đó hay không.
Tìm kiếm một hồi lâu, càng tìm trái tim Quân Dao càng trùng xuống, lo lắng càng dâng cao, cô đã không còn sức để bước đi, Quân Dao ngã xuống
đất, cô bò từng chút một, vẫn kiên trì vừa bám tay vào đất bò đi từng
chút vừa gọi tên Từ Mạn Nhu.
Trời không phụ lòng người, cuối cùng sau một bụi cỏ rậm rạp, cô nhìn
thấy một vật thon dài như đôi chân, Quân Dao mừng rỡ quên tất cả mọi đau đớn, gắng gượng đứng dậy đi về chỗ đó.
“Mạn Nhu!”.
Cô đi đến nơi, nhìn thấy Từ Mạn Nhu đang nằm im ở đó, cô ấy bị ngất xỉu rồi.
Quân Dao dùng hết sức mình, mặc kệ vết thương ở vai đau thấu xương cô kéo được Từ Mạn Nhu ra khỏi bụi cỏ.
Ngồi xuống bên canh cô ấy, Quân Dao thở hổn hển, cố hít từng ngụm không khí lớn, rồi đưa tay vỗ vỗ má Từ Mạn Nhu.
“Mạn Nhu, tỉnh dậy đi em! Mạn Nhu!”
Nhưng cô ấy không chút phản ứng, lúc này Quân Dao phát hiện đầu ngón
tay mình dính dính, cô đưa tay lên trước mắt, cố gắng nhìn, nhưng mùi
tanh nhẹ phảng phất hơn đầu ngón tay khiến Quân Dao chết sững…
Máu! Là máu!
Quân Dao chạm nhẹ lên đầu Từ Mạn Nhu, đầu ngón tay cô ươn ướt, có lẽ
trong lúc ngã xuống đầu của cô ấy đã bị đập vào tảng đá nào đó. Cô run
rẩy đưa tay áp lên ngực Từ Mạn Nhu, thấy trái tim vẫn còn đập, cô đỡ run rẩy hơn, nhưng trong lòng vẫn chất chứa vô vàn lo lắng.
Trái tim Quân Dao trầm xuống, vô cùng tuyệt vọng. Bả vai cô bị
thương, bây giờ Từ Mạn Nhu lại bị thương nặng hôn mê bất tỉnh. Bọn họ
lạc trong rừng sâu tối thẫm, không có đường đi, không có phương thức
liên lạc với bên ngoài.
“Mạn Nhu! Tỉnh dậy đi em! Đừng làm chị sợ!”
Cô nức nở ôm Từ Mạn Nhu vào lòng. Ban đêm trời càng lạnh, Từ Mạn Nhu
chỉ mặc một chiếc áo hai dây, Quân Dao nhịn đau, cởi áo khoác bên ngoài, lúc cởi áo qua vai trái, cô không nhịn được rên lên một tiếng, đau đến
thấu tim gan. Nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng, cởi áo đắp lên người Từ
Mạn Nhu. .
Bây giờ ngồi đây chờ chết không phải là cách hay, nhưng để Từ Mạn Nhu lại thì Quân Dao chưa
bao giờ và cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến. Cô chỉ có thể dùng hết sức mình hét lớn.
“Có ai không? Cứu với!” “Cứu với!”.
“Cứu với!!!”
Tiếng Quân Dao khản đặc, lạc hẳn đi, nhưng âm thanh yếu ớt của cô bị
rừng cây thâm u nuốt gọn, trả lại là sự im lặng đến đáng sợ.
Cứ cố kêu như thế, đến tận khi cổ họng chảy máu, hơi thở yếu ớt, Quân Dao ôm Từ Mạn Nhu, biết rằng bọn họ khó lòng qua khỏi đêm nay.
Tại đây có hình
“Mẹ, đợi con!”
Quân Dao thì thầm, cô đứng dậy, đi về phía đó. Cơ thể cô bỗng nhẹ
bẫng, những đau đớn dường như tan biến, không còn chút cảm giác, cả
người như bồng bềnh trôi về phía mẹ cô.
“Mẹ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT