Thầy Khải dọn về nhà ngoại, trong màn ăn sáng chẳng có gì thay đổi, nhưng cảm giác lạnh thấu không biết do tôi tưởng tượng hay thực sự mùa đông đang đến gần mà bắt đầu tỏa cái khí lạnh khó chịu hoành hành. Tôi nhìn anh đang xới cơm, từng động tác quen thuộc mà xa lạ như không hẳn người đang ở trước mặt tôi bấy giờ là anh, con bọ Hercules nhã nhặn của tôi, anh đưa một chén cơm cho mẹ, một chén cho tôi và một chén cho mình, ngồi xuống và bắt đầu gắp thức ăn, một miếng cho tôi, một miếng cho mẹ và một miếng cho mình.
Anh nhìn tôi cười.
- Ăn đi, con làm gì nhìn chú dữ? Mặt chú dính lọ à?
- Không... - Tôi qua loa đáp.
Mẹ nhìn anh một lúc rồi cũng cười hỏi:
- Dạo này anh có chuyện gì vui hả? Nói mẹ con em nghe xem?
Anh đáp:
- Vẫn bình thường thôi mà, có gì vui đâu! À, chiều nay em rảnh phải không? Có muốn đi mua đồ không? Cũng lâu rồi vợ chồng mình không đi mua sắm.
Mẹ gật đầu.
- Em cũng tính vậy, đi mua vài cái áo, mùa đông cũng gần tới rồi mà!
Anh lại nhìn qua tôi, ấm áp hỏi:
- Đình có muốn mua gì không con?
Tôi cúi mặt trong chén cơm mình.
- Không, con không có gì muốn mua...
Thời gian gần đây anh ra ngoài nhiều hơn, có hôm mẹ thì trực ở bệnh viện cả đêm không về, mà tôi cũng không biết anh đi đâu tới tận bình minh hôm sau mới về, những ngày đó tôi luôn ngồi ở sofa đợi anh cả đêm. Lúc anh trở về đều không nói với tôi một câu nào, ngay cả nhìn cũng không nhìn, nhưng khi anh đi ngang...tôi nghe được cái mùi xà phòng xa lạ như mũi dao cắm phập vào tim mình.
Tôi không dám nói với mẹ, và tôi đoán chừng anh cũng chẳng sợ tôi sẽ nói ra chuyện anh nuôi bồ nhí ở ngoài. Anh luôn đối mặt với tôi bằng cái thái độ hững hờ, rằng cho dù anh có sai, tôi vẫn không có tư cách và quyền hạn để trách cứ. Tôi biết anh chán cái gia đình này lắm rồi, anh chỉ đang diễn, diễn tròn vai một người chồng khi còn có thể.
Quãng thời gian thật lâu sau đó hình như mẹ có phát hiện điều gì, những cuộc cãi vã thâu đêm khiến hôn nhân của hai người dường như rơi vào bế tắc, sau đó là những ngày tôi thấy anh toàn nằm ngủ bên ngoài phòng khách. Có lúc tôi đi ngang phủ chăn cho anh, anh mở mắt nhìn tôi bằng cái nhìn dửng dưng như nhìn không khí rồi chợt nhắm nghiền mắt lại. Tôi không giận anh, không giận vì chuyện anh nuôi tình nhân bên ngoài hay vì chuyện anh lạnh nhạt với mẹ con tôi, tôi chỉ giận tới mức muốn lao vào sống chết với anh khi thấy anh chìa cái đơn ly hôn trước mặt mẹ.
Mẹ khóc bất lực, tôi cầm xé nát cái tờ giấy ly hôn, quăng lên không trung thành một cơn mưa giấy lả tả.
- Chú có ý gì?
Tôi kiên cường hơn mẹ, ít ra tôi còn gượng đứng thẳng lưng trước mặt anh chất vấn được.
Anh càng thản nhiên nói:
- Đình, chú với mẹ con không còn tìm được tiếng nói chung, sống bên cạnh nhau không thấy hạnh phúc nữa.
Mẹ thút thít nói:
- Anh toàn viện cớ thôi, anh chán tôi rồi nên nói thế, vì nó trẻ đẹp hơn tôi mà! Đinh Bách Tiệp...biết anh là loại người như vậy, ngày xưa tôi đã không chấp nhận làm vợ anh...
Anh đểu cách, giọng đầy chỉ trích:
- Làm vợ? Cô thì làm vợ được ngày nào? Làm mẹ còn không xong đó mà...vô tâm, vô trách nhiệm, ích kỷ, tham công tiếc việc...
- ANH!!!!!
Mẹ giận dữ đứng dậy níu lấy cổ áo nhưng bị anh hất ra một cách vô tình, tôi bổ đến xô vào ngực anh, quát:
- Đinh Bách Tiệp, chú đừng có quá đáng! Chú nghĩ mình đang làm cái quái gì?
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt xa cách, cái nụ cười mỉa trên môi anh là cái chi tiết tôi ghét cay ghét đắng, vì nó hoàn toàn không phù hợp với anh, không phù hợp với hình tượng dịu dàng của con bọ Hercules nhã nhặn mà tôi yêu tới khô héo tim gan.
Anh vuốt mặt tôi, bàn tay anh đã không còn chút xíu ấm áp gì.
Anh nói:
- Chú nói rồi, Đình...gia đình chúng ta như vậy không hạnh phúc nữa...chú không cảm thấy vui vẻ gì nữa...
Tôi đứng đó, thất thần nhìn anh cầm chìa khóa xe, vắt cái áo khoác qua vai rồi đi thẳng ra cửa.
Mẹ lao theo, gào khóc đến tận lúc chiếc xe của anh đã khuất cuối đường.
- Anh lại tới nhà nó chứ gì? Anh quyến luyến cái giường của nó lắm chứ gì? Cái con hồ ly tinh đó, thế nào...thế nào cũng bị trời đánh!
Tôi nghe thế mà không nhịn cười thầm, mẹ thật thương anh, tới tận giờ phút này lúc chửi rủa, bà còn không nỡ nguyền rủa anh mà chỉ ác miệng đi nguyền rủa con gái nhà người ta như thế. Miệng đời luôn dè bỉu, phỉ báng kẻ thứ ba nhưng họ không tính toán với cái lỗi đáng bị trời trừng trị của kẻ bội tình.
Tôi đi tới chạm tay lên vai trấn an người mẹ đáng thương của mình, nghe bà nức nở nói:
- Đình...mẹ không ly hôn đâu, không bao giờ ly hôn đâu...có chết cũng không ly hôn...
Tôi nói:
- Con cũng không muốn hai người ly hôn...mẹ yên tâm, con không để hai người ly hôn đâu...
Tôi nhờ bác sĩ Vinh tìm giúp thông tin của Thiên Di lúc cô ta còn điều trị ở bệnh viện, cái con hồ ly bệnh thận mà anh đang nâng niu nuôi ở ngoài. Mặc kệ cho người ta nhìn thấy cảnh hai người tình tứ ngoài đường hai quán ăn, mặc kệ miệng đời xầm xì bán tán và mách lại với mẹ, anh dường như muốn tuyên bố cho cả thế giới này biết anh đang cực kì hạnh phúc bên tình mới xinh đẹp, dịu hiền của mình.
Tôi đứng trước căn nhà xa lạ, do dự một hồi mới đưa tay gõ cửa. Người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung ấy gặp lại tôi với biểu cảm kinh ngạc trên gương mặt đã khởi sắc hồng hào trước kia nhiều, không ngờ cô vẫn còn nhớ rõ tôi, sau vài giây chưng hửng, cô cười nhẹ nói:
- Vân Đình, lâu quá không gặp!
Tôi nhìn cái gạt tàn đầy đầu lọc trên bàn, nhìn cái gói thuốc quen thuộc méo mó trên bàn, rồi tôi nhìn lên cô.
- Chú Tiệp không có nhà hả?
Câu hỏi thản nhiên rơi khỏi miệng tôi, anh không có ở nhà, lại không có ở chỗ của Thiên Di, ngày chủ nhật này anh còn có thể đi đâu nữa?
Thiên Di cúi mặt hớp một ngụm nước cam rồi cô cũng thản nhiên hệt như tôi, đáp:
- Ảnh đi ra ngoài mua đồ.
Tôi nheo mắt nhìn cô ta.
- Mặt chị cũng thật dày .
Thiên Di nghẹn lại vài giây, cô ta không biết phải nói gì và rồi cụp mắt xuống, cái sự yếu ớt đó của cô ta khiến tôi thấy gai mắt ghê gớm. Hiền như vậy, yếu đuối như vậy mà cũng tập tành làm hồ ly đi cướp chồng người ta, không rõ nên trách cô không biết lượng sức hay là mù quáng quá! Nhưng chắc là do mù quáng, cô yêu một người đàn ông mặc dù biết anh đang có hẳn một gia đình, bị vẻ ngoài chói lóa quá hoàn mỹ của anh mê hoặc để rồi chấp nhận làm kẻ thứ ba bị người đời dè bỉu phỉ báng đầy tai.
Trước mặt tôi, cô còn phải gồng mình mạnh mẽ để bảo vệ tình yêu của mình.
- Vân Đình, chị biết hôm nay em tới là vì mục đích gì, nhưng chị chỉ có thể xin lỗi em...Anh Tiệp nói, ảnh với mẹ em không còn hạnh phúc...
Tôi hỏi:
- Chị có gia đình không?
Cô ngập ngừng đáp:
- Kh...không...chị không còn người thân...chỉ còn anh Tiệp...
Tôi chưng hửng nhìn cô, tôi không lường được câu trả lời này. Ban đầu, tôi định hỏi để chất vấn cô ta vì cái tội đi cướp hạnh phúc gia đình của người khác, nhưng người phụ nữ này cũng thật đáng thương, cô ta không còn gia đình, cô ta làm sao hiểu được cảm giác mất đi gia đình? Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy tràn ngập chế giễu.
Tôi đứng dậy nhìn cô, nói:
- Mẹ tôi không bao giờ ly hôn đâu. Nếu chị còn chút nhân đức, xin chị rút lui đi, trả lại hạnh phúc cho mẹ tôi!
Cô lắc đầu nguây nguẩy nói:
- Chị có lỗi với mẹ em, Đình...nhưng chị không buông tay được, anh Tiệp bây giờ đã là tất cả của chị rồi...
- Chú ấy có yêu chị không?
Thiên Di nghe tôi đột ngột hỏi thế thì giật mình ngẩn nhìn, sau một hồi lưỡng lự cô định nói "có", tôi đã nhanh chóng cướp lời của cô bằng lời khẳng định hết sức tự tin:
- Chú ấy yêu tôi! Chị về mà hỏi người đàn ông là "tất cả" của chị đi!
- Em nói cái gì?
- Thấy rối rắm không? Gia đình tôi là vậy đó! Chị còn dám ôm người đàn ông kia không? Anh ta từng...loạn luân với con của vợ mình đó, chị vẫn còn yêu anh ta đến thế hả?
- Sao...sao...có thể được...
Thiên Di dường như bị sốc khá nặng, như dự đoán của tôi, cô loạng choạng thụt lùi về sau, vịn chặt sofa đến nỗi những đầu ngón tay dần tái xanh lại. Hụt hẫng, đau khổ, tất cả những xúc cảm đó đều hiện mồn một trên gương mặt xinh đẹp ấy. Tôi thành công khi giúp mẹ trả thù một ít, nhưng trong lòng tôi bấy giờ chẳng cảm thấy đắc ý chút nào, nhìn thấy cô ta như vậy...tôi chỉ cảm thấy bản thân mình ngày một hèn hạ, ngày một thối nát hơn mà thôi.
Anh như cơn gió bay vào nhà, túi đồ ném vội vàng lên ghế sofa rồi anh đi tới dìu người phụ nữ của mình đang gặp khó khăn để đứng vững. Cô tựa đầu vào ngực anh, mệt mỏi hít thở. Tôi nhìn anh, anh cũng nhìn tôi bằng ánh mắt cực kì lạnh nhạt.
- Nói đủ rồi thì về đi!
Tôi cười một cách hoang dại.
- Chú Tiệp, chú định làm như chú nói, bỏ mẹ và tôi, bỏ căn nhà đó để bắt đầu một cuộc sống mới mà không còn bị dằn vặt, không còn bị ám ảnh bởi thứ tình cảm sai trái này chứ gì? Nhưng chú Tiệp, không thể được đâu...tôi đảm bảo, vì chúng ta đều bị nguyền rủa rồi. Suốt đời này, sẽ không ai có được hạnh phúc cả! Trong khi còn có thể, chú cứ tiếp tục hạnh phục với tình nhỏ của mình đi, quả báo...chắc cũng sớm tới với cả hai chúng ta thôi! Haha...
Tôi bước đi ra cửa, những bước đi loạng choạng phiêu bồng như đang đi trên mây. Tôi có thể cảm nhận được sự trừng phạt của ông trời, ông đang giáng trừng phạt chúng tôi vì cái đêm phá vỡ luân thường đạo lý đó, cái đêm mà tình yêu nảy nở đẹp như đóa phù du...
" Mặt trời nào soi sáng tim tôi
Để tình yêu xay mòn thành đá cuội
Xin úp mặt bùi ngùi
Từng ngày qua mỏi ngóng tin vui
Cụm rừng nào lá xác xơ cây
Từ vực sâu nghe lời mời đã dậy
Ôi cát bụi phận này
Vết mực nào xóa bỏ không hay..."
.
.
.
chú tiệp thật là :))