Tôi gọi điện thoại cho mẹ, mẹ nói bà đang ở bệnh viện, bà còn không hay hôm nay anh sẽ trở về nên tôi đoán rằng anh vừa về tới sân bay là chạy qua chỗ tôi luôn. Rồi chuyện sau đó gì gì nữa thì cũng quá rõ ràng rồi, bị bắt ngay tại trận.

Lúc tôi về đến nhà, mở cửa thấy anh ngồi trên chiếc ghế gỗ cạnh cửa sổ phì phèo điếu thuốc, khói thuốc phủ lên cả người anh một cái vỏ bọc cô độc lạnh lùng và đáng sợ khiến người ta không dám tới gần. Nhưng đối với tôi, anh lúc nào cũng là "con bọ Hercules nhã nhặn", tôi không sợ anh, cho dù con bọ nhã nhặn của tôi vừa tàn sát một sinh linh bé nhỏ và cũng vừa đánh cho bạn trai tôi suýt gãy mũi.
Tôi đi vào trong, đứng trước mặt anh một hồi anh mới chậm chạp ngẩng nhìn tôi, khói thuốc bay lãng đãng trước mặt, tôi nén cảm giác muốn ho, nói với anh:
- Con muốn nói chuyện với chú.
Anh mệt mỏi nói:
- Về đi! Ngày mai nói.
- Bây giờ nói luôn đi, cần gì ngày mai?
Anh đứng dậy, không nói lời thừa, ném điếu thuốc qua cửa sổ rồi cầm theo áo khoác mình đi thẳng ra cửa. Tôi đuổi theo, quyết tâm kéo cổ tay anh, nhưng không khiến anh quay đầu lại, anh chỉ im lặng đứng đó một hồi rồi trầm lạnh nói:
- Đình...tốt nhất hôm nay con để chú đi đi, chú không muốn làm tổn thương con.
- À! Ra là chú muốn đánh tôi lắm hả? Nếu làm chú thoải mái thì chú đánh đi, cần gì nhịn khổ vậy? Đánh như chú đánh bạn trai tôi ấy?!
Một tiếng "bạn trai" đó rốt cuộc cũng khích được anh, tiếng thở dần nặng nề, con bọ Hercules nhã nhặn, anh nên biết mình không phải siêu nhân, anh cũng là người, lí trí của anh không phải thứ quyền năng tối thượng gì mà có thể khống chế cả con người anh như anh mong muốn.
Anh quay lại, hốt nhiên giáng cho tôi cái bạt tai không nhẹ.
"Báppp!!!"
Âm thanh chát tai vang lên rõ ràng đánh dấu cho cái "sự kiện" đầu tiên trong vòng gần tám năm qua, anh đã đánh tôi. Một cái bạt tay không nhân nhượng xứng đáng với kẻ không biết xấu hổ, tôi ngã ra sàn nhà, gò má đau rát và trước mắt nổ đầy đom đóm. Anh cúi xuống, giật cổ tay tôi kéo lên, nhìn tôi bằng cái ánh mắt đã không còn chút xíu thương yêu nhân nhượng gì, run rẩy trầm thấp nói:
- Đỗ Vẫn Đình...Tôi thương yêu, lo lắng cho cậu tám năm qua, để giờ cậu trả ơn tôi bằng cách này đó hả?
Tôi nhìn anh, đắng chát cười.
- Hai tiếng "thương yêu" đó thật hay! Chú Tiệp, chú làm tôi tò mò muốn biết cảm giác tận mắt thấy người mình yêu nằm dưới một thằng đàn ông khác là như thế nào? Chắc là hụt hẫng lắm? Chú hụt hẫng lắm nên mới đánh tôi phải không? Có đau khổ tới mức thở không nổi không? Nhưng Đinh Bách Tiệp...cái này đều là do chú lựa chọn hết. Chú không muốn phá vỡ gia đình này, bây giờ chỉ có một việc duy nhất chú phải làm thôi, là yêu thương mẹ tôi, sống với bà tới hết đời. Còn chuyện của tôi...đó không còn trong phạm vi chú quản lí nữa. Tôi là gay! Chú Tiệp, chú biết tôi là gay mà? Chú không thể ép tôi cưới vợ sinh con như bao thằng con trai bình thường khác được!
Anh hất tay tôi ra, đứng thẳng dậy rồi âm trầm nhìn xuống tôi, nói bằng giọng lạnh:
- Xem ra cậu hãnh diện vì mình là đồng tính quá hả?
- Hai chú cháu đang nói cái gì vậy?
Giọng nói của mẹ thình lình giáng một tiếng nổ ong vào tâm trí, tôi chưng hửng, anh cũng chưng hửng. Mẹ đứng ở cửa nhìn chúng tôi với đôi mắt đang trừng lên, tôi tự hỏi không biết bà đã nghe thấy được những gì rồi? Bà có nhận ra chuyện con trai mình là gay, nó đã và đang yêu say đắm chồng bà, người mà đáng lẽ ra nó phải tôn trọng, kính yêu kêu bằng một tiếng cha dượng?
- M...mẹ... - Tôi lắp bắp kinh hãi khẽ gọi.
Mẹ đi vào, bà nhìn cả tôi và anh bằng ánh mắt nghiêm khắc, đứng trước mặt tôi chất vấn:
- Lời của chú Tiệp con nói là sao? Đồng tính là thế nào?
Trong lòng tôi thở phào, có cảm giác nhẹ đi một phần, vì nghĩ cũng may...cũng may bà chưa biết cái sự thật tàn khốc kia. Nhưng bí mật tôi là gay đã không còn giấu được. Như trong suy đoán, tôi thấy mẹ bàng hoàng, bà không dám tin vào sự thật này vì từ trước tới giờ bà vẫn luôn là loại phụ nữ có lối suy nghĩ truyền thống, gái là gái, trai là trai, bà cũng như ai khác ác cảm với những người có xu hướng giới tính lệch lạc. Đối với chuyện đột nhiên phát hiện thằng con trai ở cạnh mình mười tám năm hóa ra...thuộc giới tính thứ ba, không có gì khó hiểu khi mẹ tỏ ra không thể chấp nhận được.
Vốn là muốn thi đại học xong sẽ thú nhận với bà, nhưng mọi chuyện bấy giờ đã đổ vỡ, tôi không cần thiết phải lấp liếm điều gì nên lồm cồm đứng dậy, nói:
- Mẹ...Mẹ không nghe nhầm đâu, con là gay, con chỉ thích đàn ông thôi.
- Con...
Người mẹ đáng thương của tôi vừa giận vừa bối rối không biết làm sao, bà nhìn tôi rồi nhìn qua anh, cả giận hỏi:
- Anh biết chuyện này bao lâu rồi? Tại sao không chịu nói cho tôi nghe hả? Nó là con tôi mà? Sao lúc nào hai chú cháu cũng giữ riêng cái bí mật...thậm chí là chuyện lớn đến thế này...Trời ạ! Tôi làm cái gì sai mà con trai tôi phải thế này...
Anh vẫn im lặng đứng đó, không nói năng, không làm gì cả với ánh mắt hững hờ lạnh nhạt.
Tôi nhìn mẹ, nói bằng giọng khẩn cầu:
- Mẹ! Từ trước tới giờ con chưa từng xin mẹ điều gì, hôm nay...con chỉ xin mẹ chấp nhận con người thật của con thôi. Con không thể cưới vợ, tương lai cũng không thể sinh cháu cho mẹ ẵm bồng, con xin lỗi, con có lỗi, nhưng con không thể ép bản thân mình sống như một thằng con trai bình thường được.
- Đình...chuyện đó...chuyện đó chưa vội quyết định. Điều con cần quan tâm hiện tại là đậu được vào đại học, tới đó...mẹ con mình nói chuyện tiếp, được không?
- Mẹ!!!
- Không cần nói gì nữa, con là con trai mẹ rứt ruột sinh ra, con rõ ràng là con trai mà...sao có thể...
Mẹ tôi vẫn lắc đầu từ chối tiếp nhận sự nghiệt ngã thật này, rồi bà đi tới vỗ lên vai tôi, ánh mắt tràn ra vẻ dịu dàng tình cảm hiếm hoi, nói:
- Vài ngày nữa là thi đại học rồi, mẹ kì vọng vào con rất nhiều, đừng làm mẹ thất vọng! Những chuyện vớ vẩn khác, đừng nghĩ nhiều nữa...
- Chuyện vớ vẩn? Mẹ! Đây đâu phải chuyện "vớ vẩn"! Có thể từ trước tới nay mẹ coi chuyện của con trai mình là chuyện không đáng quan tâm, nhưng làm ơn, lần này mẹ thử xem nó quan trọng được không? Mẹ cũng nói...con là con trai rứt ruột mẹ sinh ra mà? Mẹ nghĩ cho con một chút được không? Sao mẹ vô tâm, vô trách nhiệm quá vậy?
Anh quay sang nhìn tôi, lúc này mới chợt nghiêm khắc nhắc nhở:
- Đỗ Vân Đình, đừng có nói chuyện với mẹ con bằng cái giọng đó!
- Thế thì phải nói làm sao? Sao mấy người cứ muốn ép tôi vào đường cùng như thế mới chịu?
Mẹ nói:
- Đình, có phải chú với mẹ từ trước tới giờ nuông chiều con quá nên mới khiến con ngang bướng thế này? Mẹ từng nói mẹ để con quyết định cuộc đời mình, nhưng không phải theo cách này. Mẹ nhắc lại, thi đại học trước mắt mới là điều quan trọng mà con cần chú tâm vào. Nếu con muốn mẹ nói thẳng, mẹ cũng thẳng thắn nói rằng...chuyện con thích con trai...mẹ không chấp nhận! Mẹ không thể tưởng tượng được cái viễn cảnh con ở cùng với một thằng con trai nào đó và xem nó như bạn đời. Gia đình mình, từ xưa tới nay mấy đời có ai như vậy đâu? Rồi bạn bè xung quanh con, xã hội người ta nhìn vào, dù cho họ không kì thị, nhưng con luôn phải bị thiệt thòi hơn nhiều so với những thằng con trai bình thường khác. Mẹ không muốn như vậy! Con là con mẹ, nên Vân Đình, sau này thi cử xong, mẹ sẽ giúp con vượt qua vấn đề này...lần này mẹ sẽ là người mẹ trách nhiệm với con!
Cổ họng tôi nghẹn ngào, tận tâm can đắng chát như vỡ mật, muốn nói, muốn phản bác lời của mẹ nhưng thất vọng, bực tức đang dần rút cạn cả sinh lực khiến tôi mệt đến lả đi. Tôi nhớ tới Phong, nhớ dáng vẻ lo lắng của hắn khi rời khỏi nhà, nhớ cái ánh mắt thăm thẳm của hắn khi hắn nói thích tôi và còn nhiều lần khác, hắn đã hi sinh công việc, bạn bè để được ở cạnh tôi. Những hình ảnh về hắn rót vào người một phép màu khiến tôi đột nhiên thấy kiên cường đến lạ, tôi chậm chạp nhìn lên mẹ, dùng dáng vẻ thờ ơ mà quật cường nhất, nói một tiếng:
- Con có thể bỏ thi đại học!
- Con biết mình nói gì không? – Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt bàng hoàng khó tin.
- Nếu như mẹ không chịu chấp nhận chuyện con là gay, con có thể bỏ thi. Con có bạn trai, con có thể đi tìm việc gì đó để làm mà không cần học đại học, nhưng con sẽ chung sống với bạn trai của con... "cả đời"!
Lúc nói tới tiếng "cả đời" đó, tôi cố ý đánh mắt sang nhìn anh đầy ý tứ. Quả nhiên anh nghe xong thì có phản ứng lại liền, anh nhìn tôi, thâm trầm cất tiếng:
- Nói lại?
- Con nói, con có thể bỏ thi, bỏ giấc mơ đại học để được ở cùng với người đó.
Tôi thấy anh nặng thở, rồi anh nhìn tôi như thể nhìn kẻ thù của mình. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu bấy giờ anh giáng cho tôi một cái bạt tay nữa bên gò má còn lại, để gương mặt tôi trông...cân đối, dễ nhìn hơn, nhưng anh không làm thế, anh chỉ cất giọng bằng ngữ điệu đầy cảnh cáo:
- Cứ thử đi! Đỗ Vân Đình, con thử làm y như lời con nói đi!
- Chú không cần khích con, chú Tiệp...có nhiều chuyện, con phải cảm ơn chú, vì trước kia chú lý trí, chú dạy cho con hiểu nhiều điều. Nhưng đến tận bước này, con không muốn do dự gì nữa, con quyết định rồi. Đây là cách tốt nhất cho...tất cả mọi người...
Có những ý tứ chỉ tôi và anh hiểu được. Mẹ nghe không hiểu, người mẹ đáng thương của tôi chỉ đang khổ sở vì thấy con trai bà tự nhiên kiên quyết như vậy, nó nhất quyết phải làm gay, nó uy hiếp bà nếu không để nó làm gay, nó bỏ thi, nó bỏ tương lai của nó rồi bỏ nhà...theo trai luôn.
- Trời ạ, tại sao mọi chuyện lại thế này... - Mẹ cúi mặt than trời trách đất rồi sau vài giây bà ngẩng lên nhìn tôi, hạ giọng có vẻ nhún nhường hơn nhiều nói: - Đình, con không được bỏ thi. Chuyện gì cũng có thể giải quyết, nhưng mẹ không cho phép con bỏ thi, hiểu chưa?
Tôi thấy mẹ bàng hoàng hụt hẫng như vậy, cũng thấy đau lòng như cắt nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác, ai mắng tôi vừa bất hiếu vừa ích kỷ cũng được. Tôi không muốn phụ Phong cũng không muốn phụ bản thân mình. Bách Tiệp từng nói cái gia đình này là tất cả với mình, anh đã lựa chọn đứng ở vị trí cha dượng thay vì người yêu của tôi, anh nói: "Chú sợ con hối hận". Vì tôi, vì mẹ, vì tương lai của cái nhà này, anh tài tình chôn hết thứ tình cảm tội lỗi đó vào tận đáy tim mình.
Tôi rõ biết anh cũng yêu tôi, chỉ có điều không biết ít hay nhiều? Có bằng được phân nửa tình yêu anh dành cho mẹ hay không? Nếu bây giờ anh chấp nhận để tôi và Phong qua lại với nhau, không phải tốt hơn sao? Tôi có thể cắt đứt được tình cảm với anh mà chuyên tâm yêu bạn trai của tôi đồng thời đó anh vẫn là người chồng chung thủy của mẹ, mẹ sẽ không bao giờ phát hiện cái bí mật động trời che giấu trong cái gia đình thân yêu bé nhỏ của mình tám năm qua. Anh chỉ việc ở bên cạnh lo lắng, chở che cho bà, hai người hạnh phúc tới hết đời. Viễn cảnh đó không tốt hay sao? Tôi vẫn không hiểu vì sao anh lại cố chấp tới vậy, cố chấp không để cho tôi đồng tính, không để tôi yêu người đàn ông khác mà bắt tôi phải đi yêu phụ nữ, sống một cuộc đời rỗng tuếch như con búp bê khi phải phản bội lại giới tính thật của mình.
Anh vẫn cứ nhìn tôi bằng cái ánh mắt kiểu thâm sâu không bao giờ muốn người khác hiểu mình, nó thật xa cách và như đang tỏa ra hơi lạnh khiến người ta rét run. Anh hỏi:
- Ý con là nếu chú với mẹ phải đồng ý để con qua lại với thằng đó thì con thi đại học. Còn nếu không...con cũng sẽ qua lại với nó mà bỏ thi đại học, không nhìn gia đình nữa?
- Con không có ý nói không nhìn gia đình, nhưng chú với mẹ đừng ép con nữa...
Mẹ xen lời vào:
- Miễn con không bỏ thi, cái gì mẹ cũng...
Anh phất tay tát đổ cái bình hoa. Tiếng vỡ giòn tan vang lên, đánh dấu cho một lần nữa cơn giận thứ hai của anh đáng giá. Tiếng vỡ đó còn báo động rằng vết nứt của gia đình chúng tôi đã ngày một sâu, ngày một lan ra, nghiêm trọng tới mức đã khó khống chế được, khó đoán khi nào gia đình này thình lình sụp đổ như một đống thủy tinh vụn nát trên sàn nhà.
Anh đi tới trước mặt, nhìn xuống tôi và nói bằng giọng trầm khàn:
- Đỗ Vân Đình, con tưởng con là ai hả? Có giỏi thì bỏ thì đại học, tới ở với thằng đó như con nói...suốt đời, rồi từ rày về sau đừng đặt một bước chân vào cái nhà này!
Mẹ hốt hoảng kéo tay áo anh.
- Bách Tiệp! Anh nói kiểu gì vậy? Sao nói với con như vậy?
Anh phất tay ra khỏi mẹ, chỉ nhìn tôi, nhìn bằng đôi mắt thậm chí không còn thấy lửa giận. Đôi đồng tử co cực, như hòa vào màu mống đen thui, anh trông thâm trầm tới mức quỷ dị.
Tôi nhìn anh rồi thong thả, trầm tĩnh, mạch lạc từng chữ nói:
- Chú Tiệp, coi như con... "bất hiếu" với chú. Chuyện này con không nghe lời chú được, ơn dưỡng dục của chú, mọi thứ tốt đẹp nhất chú cho con trong gần tám năm qua, con hứa...ngày nào đó con sẽ tìm cách trả lại cho chú hết. Con xin lỗi...xin lỗi chú, xin lỗi mẹ...
- Đình... - Mẹ gọi tôi bằng giọng khắc khoải.
Tôi mỉm cười gượng gạo nhìn bà, trấn an nói:
- Con sẽ không bỏ thi!
Nói xong thì quay người đi thẳng ra khỏi cửa, những bước đi chậm chạp dần biến thành trối chạy. Tôi chạy khỏi, không dám nhìn anh, tôi thật sự không có can đảm nào để nhìn xem anh trông như thế nào sau khi nghe tôi phũ phàng nói ra tất cả như thế.
Xong rồi, tôi đã nói ra hết, tôi chọn Phong, vì hắn mà ngay cả gia đình mình cả anh, tôi cũng trở mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play