Tôi nhìn chúng nó, ở tầng lớp thấp cổ bé họng nên trông chúng vừa yếu vừa hèn, tôi không có đồng cảm, không thương cảm vì chúng còn nhỏ như vậy đã phải chịu cảnh bị đời xô đẩy đi vào con đường tù tội. Chúng nên trách ai? Trách số phận chứ trách được ai? Nên trách chúng nó vừa sinh ra đã không phải là con nhà bác sĩ, không là con gà bệnh được cưng từ bé, trách chúng không có ai chăm sóc, không có ai nấu cơm, giặt quần áo, giặt giày giặt tất hộ mỗi ngày.
Một thằng nhóc vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt ghét cay ghét đằng vì nó ganh tỵ bộ dạng rất công tử của tôi.
Nó hếch mặt nói:
- Có tiền thì đưa ra đây mau! Nếu không đừng trách!
Tôi thông thả:
- Muốn kiếm cháo chác thì kiếm nhầm người rồi nhé bọn nhãi! Trong túi anh mày coi chừng còn nghèo hơn bọn mày!
Tôi không nói láo. Dù Bách Tiệp luôn chủ động đưa nhiều tiền tiêu vặt nhưng lúc nào tôi cũng chỉ lấy đủ số để đi xe buýt và một bữa ăn trưa ở trường.
Bọn nhóc nhìn trên nhìn dưới đánh giá, chúng đánh giá gương mặt rất công tử của tôi, đánh giá cái áo sơ mi "trắng như Tide" phẳng phiu tươm tất được anh giặt kĩ, chu đáo ủi hằng ngày và càng đánh giá nước da xanh bủng như xác chết của tôi. Đương nhiên chúng không tin tổng thể của tôi ghép lại với chữ "nghèo" thì logic, nên chúng chẳng nói chẳng rằng, thằng bên trái đá mắt với thằng đứng giữa, thằng đứng giữa đá mắt với thằng bên phải rồi thằng cuối cùng được đá mắt đó xô lên giật lấy cặp da của tôi. Nói gì thì tôi cũng một thanh niên trưởng thành, cho dù trông vẻ ngoài nhìn y như thằng công tử bệnh yếu thật nhưng dằn co với một thằng nhãi mười mấy tuổi thì làm sao thua sức nó được? Tôi giật lấy cặp của mình rồi đá một cước vô bụng thằng nhóc khiến nó té lăn quay ra, chửi nó:
- Đm, mới mười mấy tuổi đầu mà học thói trộm cướp rồi! Tao đem cả bọn mày còng vô đồn hết!
Một thằng hách mặt nói:
- Mày làm được chắc? Coi lại bộ dạng như con gái của mày đi, đồ thằng công tử con nhà giàu!
"Đồ thằng công tử con nhà giàu!", tôi nghĩ thằng nhóc vừa nói cũng không rõ ý tứ câu đó của nói là chửi hay chỉ đơn giản là vì nó ganh tỵ với tôi quá nên mới nói thế.
Sức của tôi đủ để nhấc bổng một thằng nhóc quăng đi, nhưng ba thằng cùng nhau xông vào xâu xé như con chó đói dành miếng ăn thì là chuyện khác. Tôi vừa đạp một thằng lăn ra đất thì hai bị hai thằng con lại bâu vào cánh tay, chúng giật lấy cặp, giật luôn cái mắt kính vắt trên túi áo, rồi bỏ chạy thục mạng. Tôi chạy đuổi theo từ đằng sau, chửi um lên:
- Bọn chó tụi mày, có đứng lại không? Đm, tụi mày lấy mắt kính của tao làm gì?
Tập sách tôi không tiếc, tiền càng không tiếc, chỉ tiếc mấy món đồ mà Bách Tiệp tặng cho tôi. Một cái di động đồ cổ và cặp mắt kính anh chỉ vừa tặng tôi hồi tuần trước. Tôi vừa chạy vừa thở khò khè, khốn nạn thay cơn hen suyễn dần tái phát, nhưng tôi không muốn bị mất đồ nên cứ cố chạy đuổi theo bọn chúng đến một quãng, khi cảm nhận thấy ngực mình nghẽn lại, tiếng rít lẫn trong tiếng thở gấp gáp và cổ họng tôi nghẹt cứng, tôi ngã quỵ xuống mô đất, cảm giác thấy ông ngoại đã tới vẫy tay với mình.
Đột nhiên có một vòng tay ôm lấy mình, tôi tưởng vòng tay đó của ông ngoại đang chào đón đứa cháu đoàn tụ hay gì, nhưng nghĩ lại, tay ông ngoại không to chắc và gân guốc, ngực của ông ngoại cũng không rộng và ấm như của hắn mà còn nữa, thời đó ông ngoại cũng chưa từng thích ăn kẹo cao su bạc hà mà lúc nào cũng để lại trên người hương thơm thanh mát thoang thoảng như thế.
Rồi ông ngoại gọi tên tôi, không nghĩ tiếng gọi lại dễ nghe như vậy.
- Vân Đình, Vân Đình...thở từ từ thôi...
Ông ngoại đem ống xịt Ventolin tới cho tôi, tôi run rẩy cầm ống xịt kề vào miệng của mình, hít vào, thở ra.
Hít vào.
Thở ra.
.
.
.
Tôi ngồi thu dọn lại đống tập sách, đồ dùng này nọ lúc nãy đều bị trút hết ra ngoài cặp da khi Angry bird bới tìm ống xịt. Hắn ngồi cách tôi không xa, trên một phiến đá xi măng vừa nhai kẹo vừa hút thuốc. Tôi ngoắt mắt nhìn bộ dạng trông thản nhiên như cổ nhân ngồi câu cá của Angry bird, hừ nói:
- Mày có thể chỉ làm một trong hai chuyện, một hút thuốc hoặc nhai kẹo không? Trông mày dị như mấy thằng trong trại ấy!
Hắn không nhìn tôi, vẫn nhai trong khi phun phèo một đợt khói thuốc, thờ ơ nói:
- Chuyện của anh, mày quản làm mẹ gì?
- Vậy mày quản chuyện tao làm gì?
- Tao cũng định bỏ mày chết rồi, nhưng nghĩ lại mày mà chết thế nào cũng về ám tao cả đời.
- Coi như đầu mày cũng linh hoạt một chút. Mà ba thằng nhãi ranh kia đâu rồi?
- Đuổi đi rồi!
Tôi dừng việc lượm nhặt, trừng mắt với Angry bird.
- Mày chỉ đuổi chúng đi là xong hả? Ít nhất cũng đem nó cho công an để giáo huấn một trận chứ!...A, hiểu rồi, mày đồng cảm vì thấy chúng nó nghèo hèn giống mày à?
Angry bird nghiến điếu thuốc dưới chân rồi hắn cũng nhổ phẹt cục kẹo ra, đứng lên, đi về phía tôi rồi kéo giật lên bắt tôi đứng thẳng đối mặt với hắn. Lực siết cánh tay không nhẹ, tôi nén đau trừng nhìn kẻ hung thần mặt đầy lửa giận, tưởng hắn đánh mình thật ai dè hắn không làm vậy, hắn chỉ nghiến răng nói:
- Mày đừng tưởng tao thích mày thì không nỡ tát vỡ mồm mày! Thằng Phong này éo phải thể loại biết nhịn nhục đâu!
Một giây...
Hai giây...
Ba giây...
N giây...
Tôi như thằng ngáo, nhìn hắn, nhìn đến nghệch ra một lúc lâu mới mở miệng bật ra một tiếng:
- H....hả?
- Tao nói một lần thôi, đừng có "hả" với tao.
Coi như tôi chưa nghe cái câu dài nhất mà hắn vừa nói mới mấy giây trước, chỉ với thái độ nghiến răng nghiến nứu, trừng mắt như muốn ăn thịt người, có ai nghĩ hắn giống đang tỏ tình?
Nhưng mà hắn đã nói thế thật. Ngọc Phong, hắn nói hắn thích tôi, con Angry bird nói thích tôi, con sói hoang bỉ ổi nói nó thích tôi và tôi thì nghe rõ từng câu từng chữ, là "thích" chứ không phải "ghét". Tôi thậm chí có thể lập lại một đoạn văn mẫu bảy trăm từ mà mình vừa mới nghe chứ đừng nói mới đó đã quên đi một câu tỏ tình chỉ dài có một dòng chữ. Nhưng có điều, tôi nghĩ hắn phải ghét tôi chứ? Rõ ràng là vậy nhưng tại sao bây giờ đâm ra ngược lại là "thích"?
Hình như đã sai sai một chút.
- Khoan, khoan...mày để tao suy nghĩ chút xíu...
Tôi suy tư thật lâu, luẩn quẩn lần quần suy nghĩ rồi cũng không thể phát hiện ra từ lúc nào mà trở nên "sai" như vậy. Mặc dù ngay từ đầu tôi đối với Angry bird cũng không có ghét, ngược lại có có chút "cảm tình" với hắn, dù cho hắn có mấy lần bị thượng tay hạ chân nhưng tôi cũng chưa từng ghét hắn, chỉ có điều giờ phút này nghe thấy hắn nói thích mình...cứ thấy...khó chấp nhận làm sao.
Angry bird nhìn tôi cứ xoa thái dương hoài, hắn đột nhiên bật cười, tiếng cười của hắn lúc này giòn giã, phóng khoáng hệt như tiếng cười của bác sĩ Vinh nên làm tôi hơi rùng. Hắn liếc tôi một cái, quay đầu bước đi về phía chiếc Sirius đang đậu không xa đó rồi sảng giọng ra lệnh:
- Lên xe!