Lục Nghi cung từ lúc có thêm nữ chủ thì không còn quá mức hoang vắng nữa, đám nha hoàn có chuyện để bàn luận, còn đám ám vệ lại có thêm mỹ nhân để ngắm. Gian phòng bình thường chỉ có Hồng Kỳ mới có thể bước vào dọn dẹp thì hiện tại đã xuất hiện thêm hai nha hoàn nữa, bất quá các nàng cũng chỉ có thể đứng ngoài tán gẫu với nhau
Tiếng quét sân cùng với tiếng nói chuyện nghe thật nhộn nhịp, chuyện nặng nhọc này vốn dĩ không đến lượt Tiểu Hoa và Tiểu Cúc phải làm, có điều đám nha hoàn mới đến lá gan quá bé không dám đến gần khu vực tỏa ra hàn khí này. Người luyện võ vốn dĩ nhạy cảm, sợ hãi cũng là điều khó tránh, ngày đầu tiên đến đâyTiểu Cúc cũng giống vậy, còn Tiểu Hoa lại vô tư không biết gì, nàng chỉ biết tiểu thư nhà nàng được sủng ái, thành ra lá gan cũng to hơn.
"Này, điện hạ chưa dùng điểm tâm sao? Do ngươi mang vào không đúng giờ đúng không?"
Đứng từ vị trí này có thể thấy được qua ô cửa sổ, những chiếc đĩa đựng thức ăn vẫn còn đầy ắp trên bàn. Tiểu Cúc đẩy nhẹ vào tay Tiểu Hoa, nhăn mặt hỏi, Tiểu Hoa vốn dĩ ốm yếu, một cú đẩy nhẹ cũng làm nàng lảo đảo suýt ngã. Nghe Tiểu Cúc trách, nàng vừa đau vừa ấm ức
"Là điện hạ không cho ta vào, ta vốn đứng đợi từ sớm, ngươi đừng nói oan cho ta"
"Có quỷ mới tin ngươi, có phải muốn trốn tội hay không?"
Tiểu Cúc giơ giơ nắm đấm, đôi mắt lườm lườm trông khá dữ tợn, nàng vốn dĩ lanh lợi lại lớn tuổi hơn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa tính tình hiền lành, bị nàng hù dọa thì không dám nói gì nữa, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm
"Tiểu thư dặn dò, ta nào dám lười biếng"
Toàn bộ cảnh tượng đều đã bị Lăng Sở Nhược và Hoàng Kỳ nghe thấy hết. Lăng Sở Nhược thở dài ngẫm nghĩ, như vậy là Lãnh Nguyệt Thanh lại không nghe lời rồi. Nàng lắc đầu chọn lối đi khác, nàng không muốn làm Tiểu Cúc và Tiểu Hoa hoảng sợ.
Nắng đã tắt, những chiếc lá vàng già yếu không chịu được cơn gió lớn mà rơi rụng khắp cả một vùng. Ráng chiều buông xuống nhuốm lên một màu ấm áp mà thê lương. Lăng Sở Nhược cứ bước đi vô định, vừa cúi đầu đếm bước chân vừa dỏng tai nghe tiếng lá giòn tan. Mất một lúc sau, nàng mới phát hiện hóa ra Hoàng Kỳ vẫn đang ở phía sau mình
"Hoàng Kỳ, tỷ theo điện hạ bao lâu rồi?"
Nàng tạm dừng bước chân, hất hất những chiếc lá khiến chúng bay loạn xạ, tay chắp sau lưng tỏ vẻ không quan tâm lắm với câu hỏi của mình. Hoàng Kỳ nhíu mày lục lại trí nhớ
"Từ lúc biết nhận thức, ta đã biết chủ nhân của ta là điện hạ"
"Vậy sao? Chắc tỷ hiểu rất rõ nàng"
Lăng Sở Nhược chân không dừng động tác, có điều thanh âm có chút ngập ngừng. Hoàng Kỳ lắc đầu phủ nhận, tâm tư của thái tử điện hạ không phải muốn hiểu là hiểu, cho dù có thể thì nàng cũng không được phép làm điều đó. Bởi vì nàng là thuộc hạ, thuộc hạ thì chỉ có thể nghe lời mà thôi
Thấy Hoàng Kỳ lắc đầu, Lăng Sở Nhược cũng không hỏi nữa, cứ im lặng không biết đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, không chịu được không khí tĩnh mịch này, Hoàng Kỳ đành phải kiếm chuyện để thu hút sự chú ý của Lăng Sở Nhược
"Có muốn lên kia không? Cảnh đẹp hơn nhiều"
Hoàng Kỳ chỉ tay lên mái ngói rất cao bên cạnh một cái cây xanh biếc, Lăng Sở Nhược mải mê suy nghĩ, không biết sao lại gật đầu. Vút một cái, chỉ một tiếng xé gió, Hoàng Kỳ đã đưa cả hai lên trên. Ban đầu Lăng Sở Nhược còn không dám đứng thẳng, cứ dùng tay bấu chặt vào những viên ngói đỏ, hơi nóng còn sót lại của ánh nắng ban trưa khiến tay nàng cũng dần đỏ theo
Cảm giác đau rát rất nhanh cũng biến mất, khung cảnh nhộn nhịp của Thái y viện khiến Lăng Sở Nhược không sao rời mắt được. Một khoảnh sân rộng lớn phơi đầy dược liệu, hàng chục con người vội vã gom từng chút từng chút một để kịp tránh gió. Đó cũng đã từng là cuộc sống của nàng
Nàng nhớ đến Tiêu Châu, nơi có những con người khổ cực nhưng vô cùng chất phác hiền lành đã dành rất nhiều muôn vàn tình cảm cho nàng. Thanh Vũ và Lăng Khanh đã đến kinh thành, không biết Diệp Mẫn và Lục quản gia có chăm sóc Lăng phủ cho tốt không, còn có phụ thân của nàng chẳng biết chừng nào sẽ về nữa
Nghĩ đến đó, Lăng Sở Nhược ôm mặt thở dài. Nhìn từ góc độ nghiêng này, gương mặt của nàng trông càng thanh thoát hơn, tựa như tiên nữ hạ phàm. Có những sợi tóc bướng bỉnh bị gió thổi tung khiến Hoàng Kỳ bất giác đưa tay lên
"Hoàng Kỳ, có tin tức gì của phụ thân ta không?"
Câu hỏi đột ngột của Lăng Sở Nhược khiến cánh tay đang ở trên không của Hoàng Kỳ cứng đờ lại. Lăng Sở Nhược nhướn mày dò hỏi, không hiểu tại sao Hoàng Kỳ bỗng dưng trở nên lúng túng
"Cái này, ta nghe nói Lăng phó tướng vẫn còn đang ở Triệu châu"
"Vậy sao? Ta chưa từng xa phụ thân lâu như vậy"
Lăng Sở Nhược xụ mặt lẩm bẩm, nhìn nàng lúc này hệt như một tiểu hài đang hờn dỗi. Hoàng Kỳ vừa thấy thương lại vừa buồn cười, không nhịn được đưa tay xoa đầu nàng, chằng ngờ Lăng Sở Nhược lại né tránh
"Xin lỗi, ta không có thói quen để người khác chạm vào"
Thấy nét kinh ngạc hiện lên trên mặt Hoàng Kỳ, Lăng Sở Nhược vội giải thích. Hoàng Kỳ mỉm cười gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, không hiểu sao nụ cười cô đơn ấy lại khiến Lăng Sở Nhược chột dạ, nàng nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác
"Không biết sức khỏe của Lãnh thúc thúc thế nào rồi"
"Hôm nay bệ hạ vẫn chưa thể thượng triều, điện hạ cũng đã đến thăm rồi, thái y nói bệ hạ chỉ là suy yếu một chút, bồi dưỡng từ từ sẽ khỏe"
Hoàng Kỳ lười biếng nằm ườn gác tay lên trán, lâu lắm rồi không có cảm giác yên bình thế này, ở cạnh Lăng Sở Nhược quả thật dễ chịu, chắc đây cũng là một trong số những lý do điện hạ giữ nàng ấy lại
Nghe Hoàng Kỳ nói, Lăng Sở Nhược có chút nhíu mày, bất quá chỉ dựa vào lời kể thì nàng không thể kết luận được gì, chuyện kỳ quái này phải phiền đến gia gia và nãi nãi của nàng một chút rồi
"Vừa rồi tỷ không giận ta chứ? Tỷ bận vậy mà ta lại muốn tỷ đi theo, ta chỉ nói vậy vì muốn giúp tỷ thôi"
Nghĩ lại chuyện lúc ở trong ngục thất, Lăng Sở Nhược bỗng cảm thấy bản thân xử sự có chút nóng vội. Hoàng Kỳ dù sao cũng là một phó tướng quân, nàng đưa ra hình phạt vậy chỉ sợ Hoàng Kỳ sẽ bị chê cười. Trái ngược với lo lắng của nàng, Hoàng Kỳ mỉm cười rất tươi
"Ta còn phải đa tạ muội, đã là hình phạt thì nhất định phải tuân theo, sợ muội chê ta phiền thôi"
"Haha, thật sự không cần đâu, ta có phúc khí gì mà được Hoàng phó tướng hầu hạ đây"
Lăng Sở Nhược cũng phì cười, không thể tưởng tượng được Hoàng Kỳ phải làm những việc của nha hoàn thì sẽ như thế nào, chắc chắn sẽ lóng ngóng và vụng về lắm
"Muội đừng coi thường ta, cứ đợi đấy"
Dường như biết được suy nghĩ của LăngSở Nhược, Hoàng Kỳ lừ mắt cảnh cáo
"Nhược nhi, muội đã quen với cuộc sống trong cung chưa?"
Bẵng đi một lúc, Hoàng Kỳ lại hỏi, tính tình của Lăng Sở Nhược rất tốt lại còn lương thiện, nếu như sáng nay không có Lãnh Hi, không biết nàng có thể tự mình ứng đối không. Hoàng Kỳ chỉ hận một nỗi không thể hằng ngày đi theo bảo vệ nàng, thật may là đã có một cơ hội, nàng có thể danh chính ngôn thuận ở bên rồi
"Đôi khi cũng thấy có chút lạc lõng, bất quá chyện của A Linh làm ta không có thời gian nghĩ ngợi quá nhiều"
"Không biết A Linh sẽ như thế nào, người muội ấy lưu luyến nhất cũng bị nhốt rồi"
Hoàng Kỳ thở dài một hơi, không hiểu vì lý do gì Cẩm Phong lại khai ra Tú Kỳ, nàng không sao đoán được ý nghĩ của hắn, ngay đến Lãnh Nguyệt Thanh cũng phải nhức đầu cân nhắc.
"Điện hạ làm vậy cũng có phần hơi cứng nhắc" Lăng Sở Nhược cũng lắc đầu không đồng tình
"Muội không hiểu, điện hạ làm vậy cũng là tốt cho Tú Kỳ thôi, sau khi A Linh xảy ra chuyện, Tú Kỳ như muốn phát điên vậy, làm ra những chuyện rất có hại, điện hạ sợ nàng ta bị kẻ xấu hãm hại"
Hoàng Kỳ vội thay Lãnh Nguyệt Thanh giải thích, lại còn kể cho Lăng Sở Nhược về chuyện Tú Kỳ đột nhập vào thừa tướng phủ. Lúc này Lăng Sở Nhược mới biết rằng thì ra Tú kỳ cũng có tình cảm với Uyển Linh, nàng còn phát hiện ra một vấn đề còn kỳ lạ hơn nữa
"Nếu như đã thích A Linh, tại sao Tú Kỳ lại không nói ra, hơn nữa còn tỏ vẻ chán ghét muội ấy?"
"Ta cũng không hiểu lắm"
Một chiếc lá bay xuống rớt ngay mặt, Hoàng Kỳ giật mình đẩy vội ra. Lăng Sở Nhược phì cười, tại sao bấy lâu nay nàng không phát hiện ra rằng có bằng hữu thật tốt
"Trước giờ tỷ chưa từng thích ai sao?"
"Chưa"
Hoàng Kỳ nhún vai trả lời, bờ vai khá rộng so với những nữ nhân bình thường. Khác với vẻ uy nghiêm cao quý của Lãnh Nguyệt Thanh, Hoàng Kỳ có một sự chất phác dễ gần, khiến người khác muốn dựa dẫm vào
"Cũng đúng, tỷ như vậy nam nhân nào dám đến gần"
Hoàng Kỳ cũng không giận vì lời chọc ghẹo của Lăng Sở Nhược, nàng trước nay đúng thật là chưa từng quan tâm đến nam nhân, mà nam nhân cũng không bao giờ dành sự ngưỡng mộ đặc biệt cho nàng.
"Vậy...thái tử điện hạ có từng thích ai chưa?"
Lăng Sở Nhược không nhịn được hỏi, nàng không tưởng tượng được khi yêu Lãnh Nguyệt Thanh sẽ biến thành người như thế nào, có còn lạnh lùng không, có quan tâm người đó như hiện tại vẫn làm với nàng không. Nghĩ đến chuyện có người cũng từng được nhận điều đặc biệt ấy từ Lãnh Nguyệt Thanh, nàng lại cảm thấy khó chịu vô cùng
"Muội đừng nghĩ nhiều, điện hạ chưa từng thích ai, cả hậu cung này đều là người ta đưa đến, điện hạ cũng không tình nguyện đâu"
Thấy sắc mặt ỉu xìu của nàng, Hoàng Kỳ liền an ủi. Nàng đương nhiên không biết Liễu Khanh đã từng khiêu khíchLăng Sở Nhược, chỉ cảm thấy cần thiết phải giải thích, điện hạ là một người cao quý như ngọc lan, đời nào có thể bịvấy bẩn bởi những người đó
Thực ra Hoàng Kỳ rất muốn nói cho Lăng Sở Nhược biết, Lãnh Nguyệt Thanh quá khứ cũng không, hiện tại không và có thể trong tương lai cũng sẽ không để ý bất kỳ một ai. Trong mắt của người đó chỉ có giang sơn xã tắc, quyền lực tối thượng, ngững thứ mà người bình thường không thể nào hiểu. Bất quá đối diện với đôi mắt long lanh bừng sáng của nàng, Hoàng Kỳ liền tự động ngậm miệng lại, nàng không đủ nhẫn tâm
Trời đã dần tối, ánh mặt trời đã tắt hẳn sau những tán cây, ở phía lương đình không xa, hồ nước đã được nhuộm một màu đen huyền ảo, những chiếc lá rơi xuống không còn thấy rõ màu sắc nữa. Bên bờ hồ xuất hiện một người mặc y phục màu xanh, mái tóc dài buộc hờ phía sau gáy, để lộ chiếc cổ thon dài đầy kiêu hãnh.
Lăng Sở Nhược đẩy đẩy Hoàng Kỳ ngỏ ý muốn đi xuống, Hoàng Kỳ vẫn chưa thấy Lãnh Nguyệt Thanh nên liền hỏi
"Sao thế? Lạnh rồi à, ta đưa muội về"
"Không cần đâu"
Lúc này Hoàng Kỳ mới nhìn theo hướng mà từ nãy giờ Lăng Sở Nhược vẫn không rời mắt, ngay lập tức nàng liền hiểu ra. Vòng eo của Lăng Sở Nhược rất nhỏ nhắn lại mềm mại, hương thảo dược thoang thoảng ấm áp chỉ tồn tại thoáng qua liền biến mất
Lăng Sở Nhược đã đi rất lâu nhưng Hoàng Kỳ cũng vẫn không thểthôi nhìn về hướng nàng chạy đi. Nàng nhìn thấy bóng bạch y vừa đoan trang vừanghịch ngợm đi phía sau thái tử điện hạ mà nàng vô cùng tôn kính, chỉ một látsau hai người đã sóng vai nhau, bạch y nữ nhân hai mắt mở to không biết nói gì,chỉ thất thái tử điện hạ khẽ gật đầu đáp ứng, bạch y nữ nhân liền nở nụ cười rạngrỡ, đó là nụ cười đẹp nhất trên đời
"Rõ ràng là ngươi có thể thích nữ nhân, ngươi thích nàng"
Hoàng Kỳ thất thần đến mức không phát giác được Nhiếp Khiếu Lan đến gần mình từ lúc nào. Đối diện với đôi mắt ươn ướt cùng với sắc mặt nhợt nhạt ốm yếu, Hoàng Kỳ bối rối vô cùng. Bất quá bối rối cũng chỉ thoáng qua, rất nhanh Hoàng Kỳ đã lấylại được bình tĩnh, nàng nhíu mày nói
"Cẩm Phong đối với ngươi không tồi, vì lý do gì phản bội hắn, ngươi không sợ sao ?"
"Ngươi nói xem ta còn sợ điều gì ? Ý ngươi là quả báo sao? Người ta yêu không yêu ta, đó còn chưa phải là quả báo ư?"
Nhiếp Khiếu Lan cũng cười, có điều nụ cười này trái ngược với sự vui vẻ vô tư của Lăng Sở Nhược, nụ cười chất chứa sự buồn phiền day dứt lại vừa tàn nhẫn đến đáng sợ
"Tại sao ngươi lại cố chấp như vậy? Xứng đáng sao?"
Hoàng Kỳ thở dài lắc đầu, hành động này của nàng như thể chọc giận Nhiếp Khiếu Lan. Nàng bất chợt mở trừng mắt, không biết từ lúc nào lệ đã vòng quanh. Nàng tiến lên, từng bước áp vào người Hoàng Kỳ, Hoàng Kỳ cũng không vì vậy mà lùi lại, thân người cứng đờ như tượng
"Hoàng Kỳ, ngươi không thể thích ta dù chỉ một chút sao? Ta mới là người gặp ngươi trước, không phải nàng ta"
Chỉ còn cách đúng hai bước chân mà như thể cách một đời, Nhiếp Khiếu Lan đột ngột dừng lại, thanh âm vừa như thể van xin lại vừa bất lực. Nàng cố chấp như vậy để làm gì, nàng tàn nhẫn là vì ai?
Hoàng Kỳ không trả lời, nếu tình cảm có thể dễ dàng đoạt được thì trên đời đã không còn những bất hạnh. Nhiếp Khiếu Lan cắn cắn môi, mái tóc bị gió thổi tán loạn cũng mặc kệ. Nàng lúc này tựa như ma nữ, nỗi thất vọng như muốn nuốt chửng nàng
"Hoàng Kỳ, ngươi sẽ hối hận"
Không biết do gió mạnh hay do thanh âm lạnh buốt của Nhiếp Khiếu Lan, Hoàng Kỳ cảm thấy cả người rét run. Đoạn đường đã bắt đầu tối, bên cạnh Nhiếp Khiếu Lan lại không có bất kỳ một nha hoàn nào. Nàng thân là công chúa cao quý, có người yêu thương nàng che chở cho nàng, tại sao nàng phải từ bỏ cuộc sống sung sướng đó?
Nghĩ đến đây Hoàng Kỳ lại càng phiền não, đối với người như Nhiếp Khiếu Lan, nàng không thể không giận nhưng phần nhiều lại càng thương cảm
"Để ta đưa ngươi về"
Bước chân Nhiếp Khiếu Lan dần chậm lại, sau đó lại tiếp tục gia tăng tốc độ, dường như phải hạ quyết tâm dữ lắm, nàng nói
"Nếu đã không yêu thích một người, xin ngươi đừng đối tốt với họ"
Hoàng Kỳ gãi đầu bối rối nhưng cũng không đi theo nữa, Nhiếp Khiếu Lan lẳng lặng rời khỏi, bờ vai nhỏ bé khẽ run rẩy. Trong cung lúc này đã bắt đầu đốt nến, khắp nơi đều được bao phủ bởi màu vàng ấm áp
Đêm nay Lục Nghi cung tắt đèn rất sớm, Lãnh Nguyệt Thanh không thức đêm để phê duyệt tấu chương nữa. Mặc dù không phải lần đầu chung giường nhưng Lăng Sở Nhược vẫn rất hồi hộp, nàng nghĩ mãi cũng không hiểu lý do nàng được giữ ở lại. Lãnh Nguyệt Thanh thật khó hiểu, mà nàng lại không thể mở miệng hỏi, nỗi bứt rứt khiến cho nàng không tài nào ngủ nổi
Bên cạnh có tiếng sột soạt khiến Lăng Sở Nhược cả người cứng đờ, chẳng mấy chốc mà hơi thở đã kề sát bên tai, nàng có cảm giác trái tim như muốn ngừng đập, không biết làm gì hơn ngoài nhịn thở giả chết.
Lãnh Nguyệt Thanh đương nhiên dễ dàng nhận ra được Lăng Sở Nhược đang rất căng thẳng, trong lòng dở khóc dở cười thầm mắng nàng ngốc.
"Ngươi... không ngủ sao?"
Chờ mãi không thấy Lãnh Nguyệt Thanh có động thái gì, Lăng Sở Nhược vừa xấu hổ lại vừa hồi hộp, nàng có thể tượng tượng được ở sau lưng, Lãnh Nguyệt Thanh đang dùng tay chống đầu, nghiêng mặt nhìn nàng
Nàng thậtsự muốn xem vẻ mặt lúc này của Lãnh Nguyệt Thanh, có phải hay không sẽ có chútnhu tình gì đó. Sự tò mò khiến Lăng Sở Nhược quên cả ngại ngùng, nàng lấy hếtcan đảm quay đầu lại, chẳng ngờ trong bóng tối nàng không thể nhìn thấy gì, chỉcảm giác được đôi môi chạm phải vật gì đó vô cùng mềm mại, vừa xa lạ lại vừaquen thuộc, quen thuộc đến mức khiến tim nàng muốn nhảy dựng lên
Chuyện diễn ra quá đột ngột, đột ngột đến mức ngay cả Lãnh Nguyệt Thanh cũng không kịp phản ứng, khi nàng vừa mới bắt đầu có cảm giác cũng là lúc Lăng Sở Nhược giật mình tách ra.
Lãnh Nguyệt Thanh không hiểu cảm giác lúc này là như thế nào, chỉ thấy trống rỗng mà khó chịu, nữ nhân này chẳng phải rất thích nàng sao, sao lại không muốn làm những chuyện thân mật với nàng?
Lãnh Nguyệt Thanh kiềm nén cảm xúc muốn túm lấy nàng hung hăng hôn một trận, chính nàng cũng giật mình không hiểu bản thân vì sao lại muốn khi dễ Lăng Sở Nhược, thật hoangđường, có phải do nàng cô đơn đã lâu rồi không?
"Lãnh Nguyệt Thanh, cái đó..."
Lăng Sở Nhược thu mình vào trong góc giường, lắp ba lắp bắp nói. Còn chưa kịp bày tỏ hết nỗi ngượng ngùng đã bị Lãnh Nguyệt Thanh lạnh lùng cắt ngang
"Đi thôi"
"Hả? Đi đâu?"
Trong lúc Lăng Sở Nhược còn đang nghệch mặt không hiểu, Lãnh Nguyệt Thanh đã bước xuống giường khoác xong áo
Vẫn là mật thất ngày hôm qua nhưng lần này Lăng Sở Nhược đã đi hết được đến cuối con đường. Thực ra nàng không biết được mật thất này có bao nhiêu ngã rẽ, chỉ biết rằng nó có thể thông đến Càn Khôn cung của Lãnh Long
Trong cuộc đời hành y của Lăng Sở Nhược, có thể nói đây là lầnđầu tiên phải chẩn bệnh một cách lén lút như vậy hơn nữa còn trong điều kiệnthiếu sáng quá mức trầm trọng. Cũng may ánh trăng ngoài kia cũng khá sáng, đủ đểcho nàng thấy cái nhíu mày của Lãnh Long, xem ra Lãnh Long cũng không thoải máilắm
Không khí thoang thoảng mùi trầm hương, một cột khói nhẹ lơ lửng bay ra từ chiếc bình lạc lõng đặt ở trên bàn. Lăng Sở Nhược khẽ hít một hơi, điều kỳ lạ là nàng không còn nghe chút gì sót lại của cổ độc nữa. Dò lại mạch tượng của Lãnh Long thêm một lần cũng không phát hiện có gì dị thường. Nàng quay sang Lãnh Nguyệt Thanh khẽ lắc đầu, nhận được cái lắc đầu của nàng, ngay lập tức mi tâm liền cau lại
Thật quỷ dị, Lăng Sở Nhược không biết vì sao lại có cảm giác mình đã bỏ lỡ điều gì đó. Nàng đi vòng quanh chỗ nằm của Lãnh Long, một cao thủ như Lãnh Long lại không phát hiện được nàng đang làm náo động, chuyện này xác thực không hề bình thường.
Cổ độc có thể giấu ở đâu? Nàng có thể ngửi được mùi nhưng hiện tại không có chút dấu vết gì. Lăng Sở Nhược như một chú mèo, nhẹ nhàng nhón chân đi đến khắp phòng, nàng biết Lãnh Nguyệt Thanh muốn giữ bí mật, không muốn làm kinh động đến người khác. Địch ở trong tối ta lại ngoài sáng, nàng cũng thay Lãnh Nguyệt Thanh mà sầu não thêm
Bên ngoài có tiếng bước chân, không chỉ có Lãnh Nguyệt Thanh, ngay cả Lăng Sở Nhược cũng nghe thấy. Nàng quay đầu lại, rất nhanh tầm mắt đã bị che đi, mùi hương quen thuộc phả vào cánh mũi, cả người bị ép chặt không thể nhúc nhích
Nàng ngước mặt nhìn lên, chỉ thấy đôi mắt lạnh lùng mà cương nghị đang chăm chú nhìn về phía cửa. Rất nhanh cửa đã mở ra, Lăng Sở Nhược đột nhiên muốn hét lên, nàng đã tìm thấy rồi