"Lăng tiểu thư, đã trễ lắm rồi, chúng ta mau về thôi"
Giọng nói của Hồng Kỳ vang lên bên tai. Sau khi trở về bàn, những ánh mắt khinh thường dần đã biến mất nhưng Lăng Sở Nhược nào đâu để ý đến. Một vài vị tiểu thư tự nhận rằng hâm mộ giọng hát của nàng, muốn kính rượu nàng nàng cũng không từ chối. Đã uống bao nhiêu chén rồi nhỉ ? Nàng ngây người nhẩm đếm, quên luôn cả lời Hồng Kỳ vừa mới nói
Hồng Kỳ mất kiên nhẫn nhắc lại lần nữa. Hoàng thượng, hoàng hậu cùng Từ quý phi đã sớm rời khỏi buổi tiệc, cũng có không ít người đang lục tục ra về. Lăng Sở Nhược chậm chạp ngẩng đầu, đỏ ửng trên mặt lan xuống tận chiếc cổ trắng nõn nà, nàng nhíu mày nhìn Hồng Kỳ rồi lắc lắc đầu
"Ta không quen ngươi, không đi theo ngươi đâu"
Hồng Kỳ khóe miệng giật giật, nếu không phải thái tử vẫn còn ngồi ở trên kia chỉ sợ nàng không kiên nhẫn mà ném nữ nhân này đi
"Mau về thôi, nếu không thái tử điện hạ sẽ trách tội nô tỳ"
"Thái tử? Thái tử là gì, ta không biết ai tên Thái Tử cả, vì sao hắn lại trách tội ngươi?"
Lăng Sở Nhược càng nói càng loạn, không rõ nàng có biết bản thân đang nói gì không. Một vài ánh mắt hiếu kỳ đã hướng về phía này, Hồng Kỳ mím môi định kéo tay nàng lôi đi thì nàng bỗng à lên như nhớ ra gì đó
"Đúng rồi, ta không về thì phụ thân sẽ lo lắng lắm, ngươi đưa ta hồi phủ đi"
Hồng Kỳ thở dài một hơi, đúng lúc đỡ nàng đứng dậy thì Lãnh Nguyệt Thanh bước đến. Lăng Sở Nhược hai mắt lóe sáng, đẩy Hồng Kỳ đang giữ lấy mình ra, loạng choạng bước đến gần người cao lớn kia
"Công tử, ngươi cũng ở đây sao? Sao lại cải trang thành nữ nhân vậy?"
Lã tiểu thư và Thương tiểu thư còn đang than vãn vì phụ thân mải nói chuyện không chịu về thì gặp được chuyện hay, bốn mắt nhìn nhau rồi cùng hướng về phía Lăng Sở Nhược cùng Lãnh Nguyệt Thanh
"Ngươi say rồi"
Lãnh Nguyệt Thanh cúi đầu nhìn nàng, vừa rồi không thấy nàng uống nhiều nhưng sao lại thành ra như vậy rồi. Lăng Sở Nhược hướng ánh mắt ngây ngô nhìn nàng sau đó cật lực lắc đầu
"Không, không có say. Ta nhận ra ngươi mà, ngươi là Lãnh Nguyệt Thanh, đúng không?"
Lã tiểu thư và Thương tiểu thư há hốc mồm giao tiếp qua ánh mắt. Ngoài dự kiến của bọn họ, thái tử điện hạ chẳng có chút gì tỏ ra giận dữ, ngược lại đối với Lăng Sở Nhược có chút nhẫn nại. Cái này, chẳng lẽ tin đồn thích nữ nhân kia là có thật sao? Làm sao có thể có chuyện phi lý như vậy được?
"Đúng là ngươi rồi, mấy ngày rồi ngươi không đến tìm ta, tại sao ngươi lại không đến tìm ta?"
Lăng Sở Nhược sụt sịt như muốn khóc, đôi mắt đỏ hoe như thể chỉ cần chớp nhẹ một cái nước mắt liền trào ra. Hồng Kỳ tiến lên muốn kéo nàng lại thì Lãnh Nguyệt Thanh đã đưa tay lên chặn trước, Hồng Kỳ chỉ đành thở dài lùi lại. Thái tử điện hạ định ở đây diễn kịch mùi mẫn sao?
"Sao lại khóc?"
Hồng Kỳ như muốn bật ngửa người, trái tim đặt trong lồng ngực không ngừng đập như trống vỗ. Vở kịch này có phải hơi lố rồi đúng không? Không phải chứ? Chẳng lẽ nàng ngửi mùi rượu thôi cũng say rồi sinh ra ảo giác sao? Thanh âm kia so với mọi ngày thêm vào không biết bao nhiêu độ ấm. Thái tử điện hạ cũng say rồi sao?
"Ta nhức đầu"
Dứt lời nước mắt như châu sa từng giọt rơi xuống, môi mỏng mím lại như phải chịu ấm ức rất lớn. Lãnh Nguyệt Thanh đôi mày nhíu lại, quay sang Hồng Kỳ phân phó
"Ngươi trước đưa nàng về Cư Tình Uyển chuẩn bị canh giải rượu đi"
Lăng Sở Nhược lắc lắc đầu, hoảng loạn nắm lấy vạt áo của người muốn rời đi. Lãnh Nguyệt Thanh dở khóc dở cười nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của nàng, thấy rõ sự quyến luyến đáng thương như một con mèo nhỏ lạc mẹ.
"Ngươi về trước đi, lát nữa rồi nói"
"Không được, Cư Tình Uyển chán lắm, để ta đi cùng ngươi đi" Lại lắc, Lãnh Nguyệt Thanh thật lo cho cái đầu nhỏ của nàng có khi nào rụng xuống vì lắc quá nhiều không?
"Chẳng phải đang đau đầu sao?"
"Hết rồi"
Lăng Sở Nhược sau khi say rượu phi thường cứng đầu, càng nói tay càng nắm chặt hơn. Nàng cúi xuống nhìn mũi chân đang di di vào nhau, bộ dáng làm nũng nhưng lại cứng rắn không chịu thỏa hiệp. Cũng không thể cứ đứng đôi co mãi như vậy, hết cách, Lãnh Nguyệt Thanh đành dùng mắt ra hiệu cho Hồng Kỳ. Hồng Kỳ cúi đầu lui xuống trước
Lãnh Nguyệt Thanh nắm tay nàng kéo lên chỗ cao nhất, lạnh lùng nhìn đám người ở phía dưới rồi dõng dạc nói
"Các vị đại thần, đa tạ các vị ngày hôm nay đã đến. Hiện tại cửa cung đã đóng, các vị mệt mỏi cả ngày cũng không tiện trở về, chi bằng đêm nay bản thái tử sắp xếp cho các vị ngủ lại. Tránh để xảy ra trường hợp như lần trước"
Nhắc đến sự kiện này, ánh mắt sắc bén quét đến chỗ Liễu thừa tướng mặt đỏ gay vì tức giận. Hắn vốn định muốn về không biết bao nhiêu lần nhưng đều bị đám quan già ngăn lại, những kẻ này không phải đều đã bị mua chuộc rồi sao? Sau sự kiện cáo bệnh tập thể trong ngày sắc phong thái tử, Lãnh Nguyệt Thanh lần đầu nhắc đến sự kiện nhục nhã này
"Liễu thừa lâu rồi không gặp Khanh Khanh chắc là nhung nhớ lắm, đêm nay để phụ tử các ngươi ở cùng nhau đi"
Lãnh Nguyệt Thanh đưa mắt chuyển sang Liễu Khanh đang ngồi gần đó. Nghe đến tên mình, Liễu Khanh vội vàng quỳ xuống.
"Đa tạ điện hạ thấu hiểu"
"Cứ vậy đi, ta đi trước đây, các vị cứ tự nhiên"
Ngô công công chuyên phụ trách truyền lời cho thái tử vội vàng la lên một tiếng "Thái tử điện hạ hồi cung", ngoại trừ Thần phi thì tất cả những người có mặt lập cập quỳ xuống
"Cung tiễn thái tử điện hạ"
Lãnh Kiều Yên nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Lăng Sở Nhược liêu xiêu bước theo Lãnh Nguyệt Thanh, giận dữ trong mắt hóa thành giễu cợt, thanh âm hạ thấp như gió thoảng hướng vào tai nha hoàn đang nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh
"Xem ra lần này ngươi vào cung vô ích rồi, hảo tỷ tỷ của ngươi có vẻ không muốn theo ngươi về đâu"
"Cũng tốt, để thái tử chăm sóc cho nàng đúng như ý của phụ thân ta"
Lăng Sở Hương khóe môi cong lên thành nụ cười nửa miệng, Lãnh Kiều Yên biết nàng cố ý chọc mình nhưng không nhịn được tức giận trong người. Thật là, nếu không phải sợ Lãnh Nguyệt Thanh bị tỷ tỷ của nàng ta dụ dỗ, nàng đã không thèm dẫn nàng ta vào cung làm gì
"Vũ nhi, ngươi dẫn ta đi đâu vậy? Không phải hướng về phủ đúng không?"
Lăng Sở Nhược ngồi trong kiệu xoa xoa thái dương, ánh mắt mơ hồ đem Lãnh Nguyệt Thanh hóa thành Thanh Vũ. Trí nhớ của nàng dừng lại ở thời điểm sau khi cùng phụ thân đi cứu tế trở về, không ngờ đi một lúc trời đã tối vậy rồi
"Sao ngươi không nói gì vậy? Ta nhức đầu quá, một lát về phủ gọi ta dậy nhé"
Không nghe thấy tiếng trả lời, nàng nhíu mày một cái nhưng cũng không so đo nhiều tựa đầu vào vai người bên cạnh. Thanh Vũ hôm nay so với mọi ngày hình như cao hơn thì phải, bất quá như vậy dựa vào rất thoải mái, mặc dù hơi cứng nhưng rất thơm lại rất ấm. Nàng thay đổi tư thế, từ tựa đầu chuyển sang trực tiếp ôm cổ, lại còn dụi dụi vài cái, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười mãn nguyện
Lãnh Nguyệt Thanh bị hành động của nàng chọc cho nghẹn, tiểu nữ nhân này có phải hay không giả vờ say để ăn đậu hũ? Hay nàng ta đối với ai cũng thân thiết như vậy?
"Này, dậy đi, đến nơi rồi"
Không biết đã qua bao lâu, Lăng Sở Nhược từ trong giấc mộng bị lay tỉnh dậy. Chếnh choáng do men rượu vẫn còn không khỏi khiến đầu nàng đau nhức
"Ngươi là ai?"
Lãnh Nguyệt Thanh thở dài một hơi, không biết phải ứng phó sao với đôi mắt hoảng hốt lạ lẫm kia. Sớm biết nàng say rượu trở nên ngớ ngẩn như vậy thì đã không để nàng uống
"Lãnh công tử? Đúng là ngươi rồi, ngươi trở lại tìm ta sao?" Nụ cười rạng rỡ như nắng sớm hiện lên trên gương mặt khuynh thành
"Ngươi không hỏi vì sao ta lại mặc y phục nữ nhân sao?"
Lãnh Nguyệt Thanh vừa đỡ nàng xuống kiệu vừa hỏi
"Ngươi vốn là nữ nhân mà, nhưng sao ta lại thích ngươi vậy nhỉ ?"
Lăng Sở Nhược lầm bầm trong họng, tự hỏi mình không xong, nàng lại ngẩng đầu hỏi người kia
"Tại sao ta lại thích ngươi?"
Lãnh Nguyệt Thanh bị nàng chọc cho buồn cười, tiểu nữ nhân này sao có thể ngớ ngẩn như vậy được nhỉ?
"Ta làm sao biết được"
Đám thái giám khiêng kiệu sau khi xong chuyện còn chần chừ chưa muốn đi, chỉ thấy ánh mắt của thái tử vừa rồi còn ôn nhu như nước dừng trên người vị tiểu thư xinh đẹp kia lúc này chuyển sang bọn hắn liền hóa thành lưỡi dao sắc bén thì vội vã bỏ chạy
Lãnh Nguyệt Thanh đưa Lăng Sở Nhược vào phòng, tiểu nữ nhân này lúc say vẫn nhẹ như vậy, có phải quá mức gầy rồi không?
"Ta thích ngươi"
Mãi cho đến khi ngồi xuống giường rồi, Lăng Sở Nhược vẫn không ngừng lẩm bẩm. Lãnh Nguyệt Thanh đứng ở thành giường cúi xuống nhìn vào đôi mắt mờ mịt của nàng, hỏi
"Ngươi biết ngươi đang nói gì không? Ta là ai?"
Nàng nhướn mày cười, như thể nghe được chuyện gì thú vị lắm
"Hỏi ngớ ngẩn . Ngươi chính là Lãnh Nguyệt Thanh, là thái tử Thục quốc"
"Ngươi đã biết như vậy thì cũng nên biết việc hai nữ nhân thích nhau là hoang đường đúng không?"
Lãnh Nguyệt Thanh cảm thấy bản thân thật kỳ quặc, khi không lại đi nói chuyện nghiêm túc với người say đến không biết trời trăng gì như nàng.
Lăng Sở Nhược sau khi nghe xong thì cúi đầu ngây ngẩn không biết đang suy nghĩ cái gì. Lãnh Nguyệt Thanh ngồi xuống giường, không hiểu vì sao lòng lại cảm thấy nằng nặng. Sự im lặng của nàng khiến người khác nghĩ rằng nàng đã ngủ. Cũng đúng, có lẽ nàng đã ngủ rồi, say như vậy mà
Lãnh Nguyệt Thanh thở xuống một hơi, vừa đưa tay định để Lăng Sở Nhược nằm xuống thì cánh tay nhỏ bé kia bỗng dưng bắt lấy tay nàng, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ kiên định không giống với vẻ say rượu làm càn
"Có thể cho ta cơ hội tìm hiểu được không? Ta cũng muốn biết tình cảm đó rốt cuộc là gì"
Tình cảm đó rốt cuộc là gì ư? Giữa nữ nhân có thể có tình cảm với nhau hay không? Từ trước đến nay Lãnh Nguyệt Thanh chưa từng nghiêm túc nghĩ đến vấn đề này bởi vì trong mắt nàng, tình yêu chỉ là một thứ gánh nặng khiến người ta có thêm điểm yếu
Còn nhớ lúc nhỏ nàng thích một con mèo, cả ngày đều quấn quýt lấy nó chơi đùa không chịu đọc sách, phụ hoàng giận đến mức sai người chặt đầu nó treo lên cành cây. Cũng từ đó mà nàng không tỏ ra yêu thích bất kỳ thứ gì nữa, phụ hoàng dạy cho nàng hiểu rằng, nếu không đạt được tối cao thì sẽ chẳng bao giờ bảo vệ được thứ mà nàng yêu thích.
Lúc này thì sao? Vị trí mà bất cứ người nào trong thiên hạ cũng đều mơ ước sắp thuộc về nàng rồi nhưng thứ nàng muốn bảo vệ vẫn chưa xuất hiện. Mà, có thật là chưa xuất hiện hay không?
Những ngày qua thật sự rất mệt mỏi, đấu trí với đám người hủ lậu kia so với đánh trận phiền phức hơn nhiều. Có những đêm một mình nàng đều tự hỏi, rốt cuộc nàng vì điều gì mà cố gắng? Không phải vì bản thân, nàng không thích đấu đá cũng không ham hư vinh. Vì phụ hoàng? Phụ hoàng không phải chỉ có nàng là con. Vì giang sơn xã tắc? Những người đó đâu liên quan gì đến nàng
Lãnh Nguyệt Thanh nhìn vào đôi mắt trong sáng của nàng, mặc dù đôi lúc cũng sẽ vụng về diễn kịch nhưng tâm tính thiện lương nghĩa hiệp, thoạt nhìn yếu đuối nhưng cũng rất kiên cườn. Còn nhớ bóng lưng nhỏ bé này đêm hôm đó đứng chắn trước nàng và Lãnh Húc, lớn tiếng nói rằng muốn bảo hộ nàng. Buổi đại yến ngày hôm nay cũng chính nàng phản bác lại Liễu thừa tướng. Nàng có biết rằng bản thân sẽ gặp biết bao nhiêu nguy hiểm hay không?
Không chờ nổi Lãnh Nguyệt Thanh trả lời, Lăng Sở Nhược mi mắt kéo xuống, lầm bầm mấy câu trong miệng không nghe rõ rồi ngả người ra đằng sau. Lãnh Nguyệt Thanh đưa tay đỡ lấy nàng, khẽ nhíu mày vì bị phấn trắng dính đầy tay
"Hồng Kỳ, mang canh giải rượu và khăn ướt vào đây"
"Tuân lệnh"
Không lâu sau, Hồng Kỳ đẩy cửa tiến vào, vừa nhìn thấy tư thế ám muội của hai người trên giường liền trợn mắt suýt ngã. Thái tử hôm nay thật kỳ lạ, rất rất kỳ lạ, một người bình thường lãnh ngạo không thích tiếp xúc thân mật với ai lại có thể chủ động ôm người khác. Lăng Sở Nhược kia quả là một mỹ nhân lợi hại, nhanh như vậy đã khiến thái tử động tâm rồi.
Lãnh Nguyệt Thanh đón lấy bát canh giải rượu trên tay Hồng Kỳ một hơi uống sạch. Hồng Kỳ nhanh chóng đem thất thố trên gương mặt thu hồi lại, thái tử có làm gì cũng không đến phiên nàng quản
"Đem son phấn trên mặt nàng lau đi"
Thanh âm rất khẽ, tựa như sợ người trong lòng thức dậy. Hồng Kỳ cũng không dám làm kinh động, nhẹ nhàng cẩn trọng áp khăn lên gương mặt kiều diễm. Trong giấc mộng dường như nàng gặp phải điều gì đó khó chịu, cứ liên tục chau mày, cái môi nhỏ không ngừng chu lên. Mị thái nhường này thảo nào có thể khiến thái tử điện hạ xiêu lòng
"Điện hạ, Triệu Châu có tin"
Sau khi lau xong, Hồng Kỳ vẫn còn nán lại để báo tin
"Nói đi"
Bình thường Lãnh Nguyệt Thanh sẽ không bàn chuyện trước mặt bất kỳ ai, kể cả người đó có ngất hay đang ngủ. Hồng Kỳ đem nghi ngại trong lòng giấu đi, chậm rãi nói tiếp
"Đúng như người dự đoán, có kẻ ở Triệu Châu kích động dân chúng nổi loạn, Lăng tướng quân truyền tin đến nói rằng không muốn ra tay đàn áp dân chúng. Nô tỳ đoán rằng Cẩm Phong đã ra tay rồi"
"Cẩm Phong sẽ không dùng cách thức ngu ngốc vậy đâu, nói với Lăng Thiên trước hết trấn an dân chúng đã, đừng để bọn họ có cớ nói Thục quốc chúng ta tàn độc. Bí mật liên hệ với hoàng thúc, bảo hắn chuẩn bị nhận đất phong"
Lãnh Nguyệt Thanh trầm mặc một lúc rồi nhẹ giọng nói, thong thả đến mức khiến người ta có ảo giác nàng đang nói chuyện phiếm chứ không phải chuyện quân
"Điện hạ, người không nghi kỵ Túc thân vương sẽ làm phản sao? Điện hạ có định giữ lại Bình An quận chúa không?"
Hồng Kỳ suy nghĩ khá lâu mới dám hỏi lại, chuyện chọn người đến Triệu Châu vô cùng trọng đại, thái tử hôm nay trên triều phản bác chuyện để nhị hoàng tử đến Triệu Châu nhận đất phong, cũng chính vì điều đó mà Liễu thừa tướng mới dùng chuyện này để trả lại nàng. Tự thân đi cũng không được, chỉ còn cách cho một người đáng tin cậy đến đó.
"Không, người ta tin tưởng không phải Túc thân vương, lần này để cho Yên nhi cùng đi đi"
"Vâng, điện hạ còn điều gì căn dặn không ạ?"
Hồng Kỳ hiểu ra, vẻ sùng bái từ trong mắt không chút che giấu để lộ ra, nàng có cảm giác dù trời có sập xuống cũng không khiến vị thái tử này hoảng hốt được.
"Lui xuống đi"
Trước khi đi, Hồng Kỳ còn nhìn thấy Lãnh Nguyệt Thanh yêu chiều vuốt mi tâm của người trong lòng. Chính Lãnh Nguyệt Thanh cũng không hiểu vì sao mình lại đối xử đặc biệt với Lăng Sở Nhược như vậy. Có thể ở trong cung cấm này, nàng cô đơn đã rất lâu rồi
Vừa bước ra khỏi cửa, Hồng Kỳ đã bị một cánh tay mạnh mẽ lôi đi. Còn đang định đánh trả thì nhận ra người kéo nàng là Hoàng Kỳ đành hậm hực đi theo. Nữ nhân đáng ghét này hôm nay lại phát bệnh gì đây?
"Hồng Kỳ, A Nhược tại sao không cùng ngươi đi ra vậy?"
Nhìn thấy khoảng cách đủ an toàn, Hoàng Kỳ liền nôn nóng hỏi
"Nàng có ra hay không thì liên quan gì đến ngươi?"
Hồng Kỳ cong môi cười giễu, nếu là bình thường chắc chắn sẽ xảy ra một đấu võ mồm nhưng Hoàng Kỳ lúc này chỉ bày ra bộ dáng trầm mặc quái dị. Hôm nay hoàng cung gặp phải hạn vận gì hay sao mà ai cũng kỳ lạ như vậy, có lẽ nên nghiêm túc suy nghĩ chuyện bí mật tìm thầy phong thủy để xem vài quẻ rồi
"Đừng nói là ngươi giống Thượng Quan Uyển Linh, cũng thích nữ nhân nha?"
Câu hỏi không nhận được hồi đáp. Một làn gió mát mạnh mẽ thổi qua khiến bụi bay mịt mù, Hồng Kỳ chỉ kịp đưa tay dụi mắt vài cái, mờ mờ ảo ảo thấy được bóng lưng cô độc rời đi.
Hồng Kỳ thật sự không hiểu, xung quanh nàng có phải mọi người đều đã điên hết rồi không? Ngay cả thái tử cũng... thái tử không tính, trên đời này không có nam nhân nào có thể sánh được với thái tử, chuyện thái tử thích nữ nhân nàng có thể chấp nhận được
"Hoàng Kỳ, ngươi tốt nhất nên chết tâm đi, chuyện này không có kết cục tốt đẹp đâu"
Bóng lưng kia vì lời nói của Hồng Kỳ mà khựng lại trong chốc lát. Nàng vốn tưởng rằng Hoàng Kỳ sẽ khác, công chúa Triệu quốc kia thích nàng ta như vậy nhưng một ánh mắt ôn nhu cũng không để lại. Đừng nhìn Hoàng Kỳ bề ngoài trầm ổn chững chạc hay quan tâm người khác, thực cht61 nàng ta cứng đầu và tuyệt tình hơn ai hết.
Hồng Kỳ thở dài một hơi, chỉ mong những người này đừng gây chuyện rồi bắt nàng giải quyết nữa là được, chuyện của Tú Kỳ với Uyển Linh cũng khiến nàng nhức đầu lắm rồi
"Hồng tỷ, vẫn chưa ngủ sao?"
Hồng Kỳ giật mình quay lại, Tú Kỳ từ phía sau tiến lại. Không biết nàng đến từ lúc nào rồi mà chẳng ai hay biết, thân thủ ngày càng tiến bộ
"Ngươi nghe thấy hết rồi?"
Tú Kỳ thở dài một hơi, tại sao bọn họ lại cứ ngươi chạy ta đuổi, ái tình đến tột cùng là thứ gì mà bám riết lấy người ta không thôi?
"Hôm nay Uyển Linh không đến dự tiệc, có phải đi làm nhiệm vụ rồi không?"
"Ngươi đó, rõ ràng quan tâm nàng như vậy nhưng hết lần này đến lần khác làm tổn thương người ta"
Hồng Kỳ không nhịn được bất bình, nàng mặc dù không thân thiết với Uyển Linh nhưng dù sao cũng cùng hầu hạ chung một chủ nhân, mấy năm này Uyển Linh cố gắng đến mức nàng cũng cảm động, chỉ có đầu gỗ kia là không chịu cho người ta một cơ hội
"Tỷ cũng biết bọn ta không thể"
"Ta biết, vì vậy ban đầu mới giúp ngươi đuổi nàng đi, tiếc là đã lâu vậy rồi, ta cũng không còn cách nào nữa"
Nhớ lại những chuyện đã làm với Uyển Linh trong những ngày đầu nàng mới đến, Hồng Kỳ hổ thẹn đến mức không dám nhìn mặt nàng. Tú Kỳ ái ngại nhìn Hồng Kỳ
"Xin lỗi tỷ"
"Thôi được rồi, ta cũng không phải muốn trách ngươi. Có điều Tú Kỳ à, ngươi cho rằng điều đó là tốt cho nàng nhưng ngươi có thực sự nghĩ cho cảm nhận của nàng không?"
Chẳng biết có phải do ánh trăng quá sáng hay không mà sắc mặt Tú Kỳ tái đi trong phút chốc.
"Sau này nàng sẽ hiểu một kẻ lỗ mãng như ta không đáng để nàng lãng phí thanh xuân"
"Lãng phí hay không thì cũng đã lâu như vậy rồi, ngươi còn định thay nàng làm những nhiệm vụ nguy hiểm đến khi nào nữa?" Hồng Kỳ không nén được tiếng thở dài, những chuyện bí mật này chỉ có một mình nàng biết, gánh nặng như vậy lại không thể than thở với ai
"Cho đến ngày ta không còn bảo vệ được nàng nữa"
Tú Kỳ dịu dàng mỉm cười, nụ cười hiền hòa chân thực nhưng lại chứa đầy tâm sự cùng tình cảm. Hồng Kỳ có cảm giác trái tim như bị ai đó bóp chặt, Tú Kỳ chính là người khiến cho một kẻ vô tâm như nàng lần đầu biết được tình yêu hóa ra cũng có thể lặng thầm như vậy, đẹp đẽ như vậy
"Ta cũng không biết nói gì với ngươi nữa, từ nhỏ ba chúng ta đã ở bên nhau, thân thiết với ta nhất cũng chỉ có ngươi. Mong là ngươi sẽ không hối hận với lựa chọn của mình"
16&