Lôi Đài Tỷ Võ năm nay bắt buộc bị đóng lại lưng chừng trong bầu không khí không vui. Dưới sự quản chế của sáu phái lớn, mọi vấn đề phát sinh đều được giải quyết êm xuôi. Vị trí Minh chủ tạm thời bỏ trống.
Xuyên Sơn là phái duy nhất có thương vong trong sự việc lần này. Người thiếu niên tầm mười lăm, mười sáu tuổi quấn khăn tang trên trán, khí sắc bợt bạt tiều tụy, thẫn thờ ngồi ôm bài vị phụ thân, đôi mắt lay láy phản chiếu khoảng sân úa vàng tiêu điều, bờ môi khô nứt nẻ thoáng run lên mấy chập.
"Sư đệ." Đại đệ tử của cha, Hồ sư huynh Hồ Thư tiến tới trước bậu cửa, trán cũng quấn khăn tang, mấy đêm thức trắng thâm thành quầng dưới mắt, mệt mỏi bảo: "Đến giờ rồi."
Thi hài không thể giữ được tới lúc trở về Xuyên Sơn nên nhờ sự giúp đỡ của Thiếu Lâm tự và bốn trưởng môn, một lễ tang đơn giản diễn ra, chủ yếu để hỏa thiêu thi hài. Từ khi chuẩn bị đến sau buổi lễ, Quân Tầm Bình luôn hôn mê, Quân Tiêu Mặc cáng đáng toàn bộ phần việc của mẹ, chính tay châm lửa đốt quan tài.
Bên kia lửa đỏ hừng hực, Quân Tiêu Mặc bỗng nhiên thấy xa xa có dáng người quen mắt, chuôi kiếm phản quang làm hắn trông như một hòn ngọc quý nằm trước rừng cây âm u. Chợt, gió thổi qua thật mạnh, ngọn lửa bành ra, cuốn tro hồng vần vũ quá đỉnh đầu, Hồ sư huynh lo lắng kéo nó lùi lại. Sau đám tàn lửa lả tả rơi xuống, ai kia đã gần khuất khỏi tầm mắt, tấm lưng cõng kiếm dần hòa vào bóng tối...
"Sư đệ!" Hồ Thư biến sắc gọi, vươn tay đỡ lấy thân hình Quân Tiêu Mặc đột nhiên nghiêng ngả. Sắc mặt thiếu niên rất kém, bờ môi trắng bệch không chút màu máu, vừng trán nóng hổi, mười ngón tay chẳng biết lấy sức ở đâu mà bấu chặt tấm bài vị tới mức gân xanh gồ rõ.
...
Quân Tiêu Mặc bị tiếng nói chuyện lầm rầm đánh thức, Hồ sư huynh phát hiện nó tỉnh dậy, liền lo âu chạy đến hỏi han: "Sư đệ! Đệ cảm thấy sao rồi? Tự nhiên đệ ngất xỉu làm mọi người lo lắng gần chết..."
Quay đầu sang bên, Quân Tiêu Mặc nhìn thấy Quân Huyền và một người nam áo tím đang đứng cạnh nhau, trên tay người áo tím là một trái đào cắn dở. Màu sắc thịt quả tươi ngon, kích thích vị giác.
"Ta - khụ, khụ..." Nó cong mình ho khan dữ dội như xé họng, khản tiếng nói: "Ta, ta biết đó không phải là ngươi... mà. Khụ, khụ, khụ... Ngươi, làm sao có thể... để - ta trông thấy ngươi?"
Lệ nóng trào lên đầy hốc mắt, đôi tay chậm rãi siết khăn trải giường, nó đau đớn cắn răng: "N - ngay từ đầu, đây đã là một âm mưu! Từ trước khi hắn tìm đến ta, từ, từ trước khi ngươi tẩu hỏa nhập ma! Đây đã là một âm mưu! Ngươi nói đúng, ngươi nói gì cũng đúng. Mọi lời của hắn đều dối trá! Chân diện mục của hắn cũng dối trá! Toàn bộ con người hắn không có cái gì chân thật! Ngươi đúng lắm. Hắn không phải là bạn của giang hồ, càng... không phải bạn, của ta..."
Ngươi từng nói ta mang sơ tâm như tuyết bước vào giang hồ, hi vọng giang hồ sẽ trân trọng sơ tâm của ta.
Nhưng chính ngươi lại không hề trân trọng sơ tâm của ta! Đồ khốn!
Nước mắt mặn chát ướt đẫm khuôn mặt thiếu niên, nó phập phù lồng ngực, lấy hơi dồn dập: "Đều tại ta xuẩn ngốc... Đều tại ta xuẩn ngốc, có mắt như mù, dốt nát như heo tin tưởng kẻ khốn nạn... Ta sai rồi, ta sai rồi... Con sai rồi, cha ơi - hức..."
Quân Tiêu Mặc lâm vào tình trạng như lúc xông tới chỗ Quân Huyền, khóc đến mức mất kiểm soát. Bỗng nó nhận thấy đỉnh đầu bị một làn hơi ấm vững vàng ép vào, cố gắng nâng tròng mắt mờ nhòe nhìn dáng người thẳng tắp đứng cạnh bên, đôi mắt nhắm giống cha ba phần. Nghẹn ngào dụi mắt, nó chợt thốt ra miệng rằng: "Đại... đại ca."
Hai tiếng mà không ai ngờ đến, hai tiếng mà Quân Huyền đã định sẽ trốn tránh suốt cuộc đời này. Hắn im lặng thật lâu rồi đáp: "Ừ."
"Đại ca, đại ca..." Chính Quân Tiêu Mặc cũng không biết mình bị sao nữa, chỉ là tại giây phút này, nó cảm thấy người nọ rất đáng tin cậy, là điểm tựa vững chãi nhất của kẻ đang lao dốc xuống vực thẳm mình...
.
Địa bàn của phái Xuyên Sơn cách xa Lôi đài nhất, từ thành trì Dương Lễ xuôi dòng hạ nguồn sông Thương về núi trúc mất gần hai tháng. Nơi đây cũng là địa bàn phái thanh tịnh chỉ sau Thiếu Lâm, thị trấn gần nhất cách chân núi nửa ngày đường. Từ dưới nhìn lên chỉ thấy núi một màu xanh ngắt, tia nắng đan xen chiếu qua kẽ lá làm khu rừng ngời sáng tạo cảm giác êm dịu, thanh tao. Quả là ngọn cư sơn của cao nhân ẩn sĩ.
Bởi vì không gian rất tĩnh lặng nên có thể nghe phong thanh tiếng đọc bài từ trên vọng xuống. Sáng luyện kiếm, chiều đọc sách là hai sinh hoạt chính thường ngày của đệ tử Xuyên Sơn, nguồn thu nhập chính của phái cũng là công việc dạy học. Đệ tử Xuyên Sơn khi được xuất môn không thích hành tẩu giang hồ thì có thể ghi danh thi thố, yết tên bảng vàng.
Mạc Tử Liên nghe Hồ Thư tự hào liến thoắng về bổn phái mà cảm thấy hào quang chính đạo của Xuyên Sơn chói muốn mù mắt mình. Y chợt chỉ vào Quân Tiêu Mặc, hỏi: "Các ngươi thật sự đọc sách nhiều tới thế sao? Vậy thì cớ gì lần đầu ta gặp nó, lại thấy nó ăn nói cực kỳ vô học?"
Hồ Thư trừng mắt nhìn sư đệ. Quân Tiêu Mặc bĩu môi: "Ta nói năng có học thì chưa biết ngươi hiểu ta nói gì không đâu."
Mạc Tử Liên điều khiển ngựa áp sát, duỗi chân đá nó.
Quân Huyền hơi ngẩng đầu, nói Liên không hiểu thì đúng đó nhưng nó cũng đang chửi xéo hắn thất học đấy à? Mà, dù sao hắn cũng thật sự chưa từng đến trường, bỏ đi.
"Với lại," Quân Tiêu Mặc nói tiếp, "mẹ ta bảo người giang hồ nên đọc sách nhiều là để gia tăng sự phong phú của vốn từ, ra giang hồ mắng chửi không sợ thua ai."
"..." Cách dạy con của Quân phu nhân thật... cá tính.
Đến chân núi thì phải gửi ngựa cho người chăn rồi tiếp tục đi bộ lên bậc thang dẫn đến cổng lớn Xuyên Sơn. Đại sư bá của Quân Tiêu Mặc đang đi qua đi lại thấy đoàn người liền mừng rỡ chạy đến, trước tiên ôm chầm lấy cháu trai đoạn mời khách tiến vào. Giao đám đệ tử cho sư huynh, sư tỷ, Cao Trí Tâm vào phòng trà, chắp tay tạ lỗi: "Cao mỗ không biết Quân đại hiệp và bằng hữu đến Xuyên Sơn làm khách, không chuẩn bị tiếp rước, xin thứ lỗi."
Quân Huyền đứng dậy đáp: "Là Quân mỗ đường đột, phiền quý phái rồi. Vả lại, y không phải bằng hữu của Quân mỗ mà là sư đệ. Liên, đây là Cao tiền bối."
"Sư đệ?" Cao Trí Tâm ngạc nhiên, thấy nam tử bên cạnh Quân Huyền dáng thon gầy, vận đồ trắng viền sóng giống hắn, mặt như ngọc sáng, ngũ quan rạng ngời, chỉ là dưới đuôi mắt trái được xăm một đóa mai yêu diễm khiến đôi mắt y xen vào nét quyến rũ, phong tình.
Y trông có vẻ nhút nhát và dễ xấu hổ, nhẹ giọng nói: "Tại hạ họ Liên, tên Huyền Thê. Ra mắt tiền bối."
Vành tai ẩn dưới tóc mai Quân Huyền lập tức đỏ bừng.
"Ồ." Cao Trí Tâm bán tín bán nghi: "Mời Quân đại hiệp và Liên thiếu hiệp ngồi. Dám hỏi, lý do nhị vị cùng với đoàn về Xuyên Sơn chúng ta là gì?"
Hồ Thư chắp tay xin trả lời, vẻ mặt nghiêm trọng: "Thưa sư bá, Quân sư đệ đã bị trúng kỳ độc của Ô Dạ Đề. Tại Lôi đài, sư đệ đều nhờ một tay Liên công tử tốt bụng cứu giúp. Đệ tử to gan mời công tử và đại hiệp về phái để xem xét những nơi Ô ma đầu từng nghiên cứu tà thuật nhằm tìm ra thuốc giải cho sư đệ." Nói đoạn, Hồ liền quỳ xuống khom lưng: "Đệ tử vi phạm môn quy, ra quyết định quá bổn phận, xin sư bá trách phạt."
"Chuyện này..." Cao Trí Tâm chần chừ nhíu mày, nghĩ suy bảo: "Trước tiên ngươi đứng lên, để ta xem tình trạng thiếu chủ."
Quân Tiêu Mặc tháo nút áo, cởi áo ra cho mọi người nhìn thấy tấm lưng chuyển sang màu xanh tím của mình. Kể từ khi ngất xỉu giữa lễ tang, các mảng màu sắc này bắt đầu xuất hiện trên lưng nó, qua gần hai tháng, chúng đã lan kín lưng và đang lấn lên trước ngực. Vùng da thịt thay đổi màu cũng trở nên nhũn nhão khác thường, tựa như cong tay một chút là có thể xé thịt đến tận xương.
Cao Trí Tâm thấy mà tái mét mặt mày, siết chặt tay hỏi: "Đây là loại độc gì vậy?"
"Thi độc." Mạc Tử Liên đáp: "Nếu chỉ uống trúng một lượng ít thì vài vị trí nội tạng sẽ dần dần thối rữa, gây nên đau đớn dày vò nạn nhân nhưng khả năng tử vong vẫn còn thấp. Tuy nhiên thiếu chủ của các vị đã bị đổi thuốc giải vu độc, dùng Thi độc mất một khoảng thời gian nên độc tính lan từ nội tạng ra thịt da bên ngoài. Trúng Thi độc từ vết thương hở thì độc tính đã vận hành ít ảnh hưởng hơn. Tại hạ có thể sắc thuốc giảm đau cho thiếu chủ, nhưng với tình hình hiện tại, thuốc giải rất cần thiết."
Cao Trí Tâm đau đớn phủ áo lên vai Quân Tiêu Mặc, dấu chân chim nheo lại, xoa thái dương nói: "Lần này thực đúng là một hồi kiếp nạn của Xuyên Sơn. Cao mỗ trước nay vẫn luôn quản lý môn sự nhật thường, không có quyền hạn với vực Bát Khổ, ai..." Ông thở dài một tiếng: "Để ta lo toan xong từ đường rồi lựa lời khuyên bảo nhị sư đệ. Tạm thời nhị vị nên nghỉ ngơi. À mà, Liên... công tử, tình trạng của thiếu chủ kéo dài cùng lắm là đến khi nào?"
Mạc Tử Liên ngẫm nghĩ: "Tầm tầm mười ngày nửa tháng."
Cao Trí Tâm thở than lần nữa rồi sai đệ tử dẫn bọn họ đến khu phòng dành cho khách. Mỗi người một phòng riêng.
Bầu không khí ở Xuyên Sơn thực sự rất trong lành, hít vào thở ra thấy khoai khoái toàn thân trong ngoài. Mạc Tử Liên đang mặc y phục của ca ca để đỡ nổi bật, cái đuôi nhỏ vẫy vẫy hoài không nghỉ. Trên người y toàn mùi của ca ca - lại chẳng phấn khích quá đi chứ!
"Liên Huyền Thê?" Quân Huyền hỏi ngay đúng lúc y chạy vào phòng mình. Người ấy cười khúc khích đáp: "Đó là sự thật mà. Ta đã rất cố gắng để đánh dấu chủ quyền của ca ca lên mình đó."
"Tối nay và ngày mai," Quân Huyền nắn bóp tay y nói, "Xuyên Sơn sẽ cử hành nghi thức đốt hương phúng viếng tro cốt của trưởng môn, ta và đệ cần phải nhân cơ hội này để điều tra hai nơi. Một, viện của trưởng môn; hai, khu vực bế quan."
"Vâng. Mà, người lão Cao kia gọi là nhị sư đệ là ai vậy?"
"Là bác ruột của Tiêu Mặc, huynh trưởng của Quân phu nhân, tính tình ông ấy... ừm, hơi cáu bẳn, còn thích soi mói, nổi tiếng nghiêm khắc trên dưới Xuyên Sơn. Năm xưa ông ấy là người phản đối hôn sự của Quân phu nhân kịch liệt nhất, ông ấy khá là... không thích ta."
"Ông ta biết sao?"
"Biết gì?"
"Huynh hiểu ý ta mà."
"Ta không biết." Quân Huyền vươn tay xoa bụng y, mỉm cười nói: "Bụng xẹp lép rồi, đói lâu chưa? Tìm ta là vì muốn ăn chứ gì?"
"Vâng." Mạc Tử Liên cong mắt thơm má hắn.
Sau đó y kinh hãi nhận ra bởi vì đang trong thời gian để tang trưởng môn nên suốt một trăm ngày người ở đây sẽ ăn chay!
Quân Huyền nghe người đối diện làu bà làu bàu: "Con người làm sao có thể sống được nếu không ăn thịt chứ? Đám trẻ nít ở đây cần phải lớn mà."
Mạc Tử Liên miễn cưỡng nhai chóp chép vài cọng rau rồi lăn lên giường ôm gối suy nghĩ, bỗng nói vọng qua trần nhà: "Ai trong các ngươi chạy đi mua gà quay cho ta đi, phải còn nóng đấy."
...
Mạc Tam bấm ngón tay tính toán: "Nửa ngày đường tính với tốc độ cao nhất của chúng ta thì ít là hơn một canh giờ mới về tới nơi, chưa kể thời gian tìm quán bán ngon."
Mạc Nhị yếu ớt ho hai tiếng: "Ta còn chưa lành thương, sẽ trễ nải."
Tam và Lục cũng từng ăn một chưởng của Y Nhã phối hợp ho theo. Nhất thời ba tên ho như bị lao.
Mạc Nhất nghiêm túc 'suỵt' một tiếng, lấy từ vạt áo ra hai viên xúc xắc: "Học theo Tả hộ pháp, đổ xúc xắc đi."
Mọi người nhìn gã với ánh mắt 'khôn vừa thôi, chơi vậy ai chơi lại'.
Tứ thấy chỉ còn mình với Ngũ, đang tìm cớ thì nghe Ngũ bình tĩnh nói: "Ta bị mù đường."
Mạc Tứ: "Điêu đi, làm ảnh vệ mà mù đường."
Mạc Nhất gật đầu: "Hắn nói thật đấy. Không phải vô duyên vô cớ mà cốc chủ luôn giữ hắn bên mình, cứ thả ra là lạc."
Mạc Tứ: "... Ta đi!"
.
Kẻ ở trên vừa cắm đầu chạy như chó thì người bên dưới cũng vừa lúc đặt đũa xuống bàn. Quân Huyền đứng lên gọi Mạc Tử Liên ra sân luyện võ.
"Roi pháp của đệ là do ai dạy?"
Roi đánh võng, thân uốn lên thành những con sóng đánh vào kiếm. Roi pháp tinh diệu lạ kỳ, tuy không quất mạnh nhưng lại tạo ra những dao chấn dai dẳng truyền từ kiếm vào xương cổ tay người cầm.
"Đại hộ pháp dạy ạ."
Luyện kiếm trọng sự linh hoạt ở cổ tay, roi pháp của người nọ khắc chế điều này rất tốt. Cổ tay hắn bị dao chấn tới vừa nhức vừa mỏi, đưa kiếm thiếu chính xác.
"Cơ thể của Đại hộ pháp cũng rất yếu, bởi vì nội công không mạnh nên phải lấy kỹ thuật bù vào. Ta kỳ lạ hơn một chút, đó là ta luyện nội công theo A Dao nhưng lại tập ngoại công của Y Nhân."
Lá cây xào xạc trên đỉnh đầu, bị luồng kình lực bứt khỏi cành, sượt qua má kiếm, thân roi. Hoa vàng li ti cũng đổ mưa.
"Thế còn Nhiếp Hồn thuật?"
Keng! Mũi kiếm đánh lưỡi đao bạc văng ra nhưng không thu về mà nương theo hướng đó móc vào mũi đao, giật phăng roi khỏi tay Liên. Bởi vì khoảng cách vừa vặn, y nhanh trí hạ mình tóm lấy chuôi Diễm Dương, rút ra đỡ tiếp đường kiếm Trường Dạ chém xuống.
"Học từ Mi cô cô ạ."
Tiếng 'keng' nhỏ, vì Quân Huyền đã giảm lực tay.
"Không tệ. Nhưng bây giờ đệ đã hoàn toàn nằm trong tay ta, thoát thân thế nào đây?"
Quả thực Mạc Tử Liên đang nửa quỳ dưới thân hắn, cái bóng của ca ca nuốt trọn lấy y. Y cười rộ đáp: "Khoảng cách thế này rất lý tưởng cho Nhiếp Hồn thuật."
"Nhưng ta không nhìn thấy."
"Ca ca sẽ không làm hại ta."
"Vậy nếu là người khác?"
"Ta không biết mình sẽ thoát thế nào nhưng ta biết huynh sẽ cứu ta."
"Đồ ngốc." Quân Huyền nâng cằm y, cúi xuống hôn đôi môi mềm kia, lặp lại: "Đồ ngốc."
Mạc Tử Liên hôn hắn lần nữa, đáp: "Bởi vì ca ca mà ngốc."
Rồi Quân Huyền cầm tay kéo y dậy, hé mắt cảm nhận sắc trời một chút, bỗng nghe thấy bụng của người kia kêu ca. Mạc Tử Liên sượng sùng che bụng, không biết phải nói thế nào, ca ca dắt y đi bảo: "Ta cho đệ một bất ngờ."
Y hớn hở hỏi: "Ta có cần phải nhắm mắt lại không?"
"Tùy đệ." Hắn bật cười.
Thế là chúng đệ tử Xuyên Sơn được một phen ngớ người ngỡ ngàng trước cảnh một người gần như mù thật dắt một người giả mù đi thẳng thớm tới nhà bếp, mà không hề đụng phải ai trên đường. Bếp nam A Trang nghe tiếng người quen, liền bê lồng bánh bao thịt gà chạy ra ngoài cũng hỏi chấm đầy đầu. Gã từng được Quân đại hiệp cứu mạng, luôn hận không thể làm trâu, làm ngựa báo ân. Quân Huyền búng tay một cái là được đủ thứ món ăn.
"Cảm ơn Trang huynh." Quân Huyền nhận lấy lồng bánh.
"Không cần đâu. Hà, đây là bổn phận của tôi."
"Ta mở mắt được chưa ca ca?" Mạc Tử Liên hít vào một hơi.
Quân Huyền xé đôi bánh bao, nhét một miếng vào miệng y. Y liền cười híp mắt, vui vẻ nhai.
"Ta từng nói mình cũng không ăn chay mà." Hắn mỉm cười.
Mạc Tử Liên trông thấy A Trang, tò mò hỏi: "Ngươi là ai vậy?"
Gã ngẩn ngơ trước y, sau liền lúng túng: "Tôi là A Trang, làm, làm bếp."
Y cười tươi đáp: "Ta là Liên, Huyền Thê. Cảm ơn nhé."
Bởi vì y cố tình ngắt câu nên A Trang ngạc nhiên nghe thành: 'Ta là Liên, thê tử của Huyền.'