Niên hiệu Kiến An, Đế Hầu song túc* thịnh trị. Bách tính ghi ơn, giang sơn phồn vượng.

* Bẻ nửa từ cụm "song túc song phi", ân ái như cây liền cành.

Gác trà ven lề đường tựa vào gốc cây gạo lớn tuổi, búp hoa chúm chím, bóng râm phủ trên mấy vị khách lưa thưa, hương trà thanh nhã gột rửa thế thái rộn rịch ngoài đường cái.

Trầm Trác Sơn vuốt lông thỏ, uể oải dựa vào ghế nhìn trời thở dài lần thứ không-nhớ-nữa. Tạ Lương Bích ngồi bên kia chà vỏ đậu phộng, mặt mày cũng chẳng tươi hơn, chán chường nói: "Tập làm quen đi, phụ nữ đều vậy cả."

"Bình thường Nếp Nếp đâu nỡ bỏ ta lại một mình, ai ngờ lần này bị con gái huynh quyến rũ mất." Hắn hỏi thăm: "Gần đây huynh thế nào?"

"Vẫn ổn, còn ngươi?"

"Vẫn vậy. Tháng hai vừa rồi mới về thăm trang, ai cũng khỏe mạnh. Sư tổ luôn miệng dặn ta phải đối xử tốt với Nếp Nếp, còn cho ta tiền chăm nàng nữa. Tháng ba ta với nàng đi chơi đế kinh, hàng hóa tại đó đúng là đắt đỏ, một chén trà y hệt thế này mà mắc gấp ba lần, bù lại là rượu ngon mà giá rẻ hơn ngoại thành."

"Đầu năm A Khuynh còn đang trong cữ nên chúng ta không đi đâu, Nguyên Tiêu cũng ở nhà. Ngọc Lâu nó lén chạy ra bờ sông vớt cả mấy chục chiếc đèn của người ta về thả vào hồ trong vườn, hại ta muối mặt một trận..."

"Ha hả! Ngọc Lâu nhà huynh được quá đấy chứ!"

Hai người câu được, câu không hàn huyên giết thời gian đợi nửa kia khoác tay nhau về. Khuynh Tự cười tủm tỉm ghé vào tai Tống Ỷ La nói gì đó. Ỷ La có vẻ ngượng nghịu, trên tóc cài kẹp hoa mới. Thằng nhóc xách đồ đi phía sau hai nàng bí xị chạy ào lên ném giỏ vào phía các ông: "Hai người tự đi mà xách đồ cho vợ mình!"

"Tạ Ngọc Lâu!" Khuynh Tự đang tươi cười tức khắc quắc mắt lên: "Ăn nói với cha con thế à?"

Tạ Ngọc Lâu nghe lời mẹ như cún, lập tức cụp đuôi xách giỏ đàng hoàng. Tạ Lương Bích đắc chí hất hàm nhìn nó, đứng dậy phủi vỏ lạc, nâng giỏ đan khoác trên tay vợ. Bên trong là một em bé bụ bẫm mắt tròn xoe, quơ tay bập bẹ.

"Rồi, rồi, về nhà thay tã cho Tiểu Ma đây." Tạ Lương Bích bẹo bầu má mềm mại của con gái, hỏi vợ: "Nàng mua thêm vớ à?"

Khuynh Tự ướm thử áo lên em bé, đáp: "Toàn mua đồ cho con bé thôi. Ta đâu biết may vá gì. Chàng thấy đẹp không?"

Trầm Trác Sơn nắm tay Tống Ỷ La, thấy đôi mắt y ước ao nhìn em bé trong nôi, hôn tóc y nói nhỏ: "Nếu muội thích thì chúng ta có thể nhận nuôi một đứa."

Vì cơ thể bị tổn thương, Tống Ỷ La không thể hoài thai. Trầm Trác Sơn biết đó vẫn luôn là cái gai trong tim y: y có mặc cảm rằng mình làm lỡ cuộc đời hắn, khúc mắc này chỉ có thể từ từ gỡ bỏ qua thời gian.

Tống Ỷ La lắc đầu: "Ta không nuôi con của người khác."

Tạm biệt gia đình họ Tạ, Trầm Trác Sơn bế Nếp Nếp lên ngựa. Chân y may mắn không tàn phế nhưng bị tật, từ năm đó đã không còn chạy nhảy nổi. Tháng năm qua Tống Ỷ La trải qua cuộc sống áo vải, tằm dâu bình thường, ngày càng ra dáng nữ nhi trong veo. Y quỳ gối cắm xiên đường, xiên hồ lô xuống đất, chắp tay thắp nhang: "Xuân Phong, năm nay ăn đồ ngọt nhé."

Trầm Trác Sơn dắt ngựa nhìn bóng hồng rủ rỉ trước mộ. Y đi qua ngôi mộ tiếp theo, cũng quỳ xuống đặt đồ cúng, trong mắt ngân ngấn nước: "Cha, Ỷ La làm bánh gạo cho người."

Tống Sơ Huyền đã chết. Y là tay chân của Nhiếp Chính nên từ sau khi Nhiếp Chính đổ là án tử cho Tống Sơ Huyền đã được đóng xuống. Thế lực của y dần rời rạc và Tôn chủ vui sướng truy sát chồng mình. Trầm Trác Sơn còn nhớ rất rõ nụ cười của y trước khi tắt thở, lúc đó Tống Sơ Huyền cả người đầy máu, chật vật thảm thiết nhìn hắn, môi mấp máy, dường như đang nói: "Trầm Thượng Nhai..."

Tống Sơ Huyền dùng hết hơi sức cuối cùng để nói lời xin lỗi.

Khoảnh khắc ấy Trầm Trác Sơn đột ngột cảm thấy cực kỳ hận, hận kẻ này đã lợi dụng cha mình, gián tiếp hại chết mẹ mình. Lời xin lỗi của hắn ta có ích gì!

Trầm Trác Sơn rất hận Tống Sơ Huyền, song không hề ghét Ỷ La hay Xuân Phong. Hắn đứng ở đầu ngọn gió, đưa tay nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Tống Nếp Nếp, nhìn y quay đầu gạt vội dòng lệ, bỗng ôm chầm lấy cô nương nhỏ.

Gió nổi lên, tựa như mang theo dư hương mùa xuân. Đời này chỉ cần làm bạn đi hết sinh mệnh là được rồi...

Mây chiều về núi, gió ngát hương hoa. Vị đại phu trẻ tuổi đeo giỏ trúc băng núi vượt sông, tay áo thấm nhuần hương dược thảo tươi mát tiến về đỉnh Bồng Vân, hỏi xin được gặp Bồng Vân các chủ. Y vào trong, trông thấy một cô nương áo đen choàng khăn lông cáo, ngạo ngược gác chân lên bàn.

Hạ Cẩn nhướng mày liễu nhìn chàng trai: "Ngươi tự xưng là cháu của sư phụ bổn các à? Ngươi chứng minh thế nào?"

Thanh niên mặt mày có hai phần giống Lý Thương Lan bình tĩnh nhìn cô nàng phía đối diện, đáp: "Trên gót chân của Hạ các chủ có một nốt ruồi son."

"Má!" Hạ Cẩn đỏ bừng mặt rút chân về, không thể tin nổi ôm ngực: "Đến cả chuyện này mà sư phụ cũng cho ngươi biết? Vậy mười phần mười là con nhà nòi thật rồi. Ngồi đi. Sư phụ và sư bá vẫn khỏe chứ? Mà khoan, tên ngươi là gì?"

Thanh niên nhã nhặn ngồi xuống ghế: "Lý Kiến Thu."

"Lý Kiến Thu? Kiến Thu á? Há! Chắc chắn tên này là do sư phụ đặt cho ngươi!"

Lý Kiến Thu thản nhiên gật đầu: "Là do bác hai đặt."

Tại ông nội có thú vui đặt tên con cháu theo cây cỏ nên ba huynh đệ Lý Thương Lan sợ ông cụ lại nghĩ ra cái tên hoa lá cành gì đó cho Lý Kiến Thu. Cứ để ông cụ đặt tên là nhà họ Lý chắc phải đổi qua họ Hoa mất, đám con trai bèn họp nhau suy nghĩ. Đúng lúc Lý Thương Lan ngẩng mặt thấy Thu Nhậm bước vào cửa, sau tai dính vài phiến lá úa nên bật thốt ra hai chữ 'Kiến Thu'.

Hạ Cẩn quay đầu hắt xì một cái, sụt sịt mũi: "Mùa này ta toàn bị ngứa mũi."

"Có thể các chủ bị dị ứng." Lý Kiến Thu 'bệnh nghề nghiệp' nghiêng người tới: "Các chủ cũng biết nghề tổ truyền của Lý gia là bốc thuốc, nếu các chủ không ngại..."

"Lông mi ngươi thật dài." Nàng bỗng ghẹo.

Lý Kiến Thu khựng lại, quay đi nâng tay áo ho một tiếng: "Tại hạ quá phận rồi."

Hạ Cẩn thấy vành tai y hơi ửng đỏ, dáng vẻ chẳng khác gì cô vợ nhỏ thẹn thùng, lòng chợt ngứa ngáy thói chọc hoa vờn liễu, tính tỏ ra đẹp trai tán tỉnh mấy hồi thì có người phá đám. Cô nàng mất hứng phẩy tay: "Vào đi."

"Các chủ, Minh chủ đến tìm ngài ạ."

Lý Kiến Thu thấy cô nàng chợt dẹp đi vẻ ngả ngớn, đứng dậy chỉnh sửa y trang, hất bím tóc về sau tai, nàng nháy mắt với y: "Ngươi muốn đi xem Minh chủ Võ Lâm không?"

Lý Kiến Thu hiếu kỳ đi theo đến đại sảnh, thấy một nam nhân tầm vóc cao ngất, ngay thẳng như tùng, lông mày rậm vểnh ngược như lưỡi đao, ngồi đó thôi cũng toát lên khí thế lẫm liệt. Tóc mai bên thái dương không biết vì sao đã bạc trắng, phần còn lại vẫn xanh xuân.

"Làn gió nào đưa Minh chủ đại giá quang lâm tệ xá nha. Ta đi từ trong ra ngoài mà cứ thấp thỏm không biết là có đại sự gì đó." Hạ Cẩn tươi như hoa, lịch lãm kéo ghế cho Lý Kiến Thu rồi ngồi xuống vắt chéo chân.

Áo trắng điểm trúc xanh, mắt hoa đào hàm tình. Quân Tiêu Mặc cười cười xua tay: "Ta mới dẫn cả nhà đi Bình Xuyên về, ngang qua sông Thanh Thủy, Náo Náo sực nhớ tới cô cô đây nên nằng nặc đòi ta phải đưa nó đến. Ai da, nhà ta đang có thai mà còn dắt theo hai đứa bé, ta ngại các chủ không ở nhà làm nàng đi lên đi xuống công cốc mà mệt nhọc nên mới tự mình đi dò hỏi. Một chốc nữa là ba mẹ con đến thôi."

"Náo Náo với Điềm Điềm năm tuổi rồi nhỉ? Ta cũng nhớ cái mông nhỏ của tụi nó. Khi nào bận huynh cứ gửi hai đứa tới chơi với ta. À, đây là đại phu Lý Kiến Thu, cháu của sư phụ."

Lý Kiến Thu liền chắp tay: "Tao ngộ Minh chủ."

Quân Tiêu Mặc cũng đáp lễ: "Tại hạ Quân Tiêu Mặc, tao ngộ Lý đại phu."

Lý Kiến Thu liếc nhìn Hạ Cẩn rồi nhìn thẳng vào hắn, nói: "Lý do bác hai nói tại hạ đến Bồng Vân tìm Hạ các chủ là vì nghe đồn trên giang hồ lại xuất hiện vết tích của Thi độc."

Vẻ mặt Quân Tiêu Mặc bất chợt rắn lại tựa nét khắc của pho tượng, nghiêm nghị gật đầu: "Phải, cuối năm ngoái giang hồ có vài người chạy đến báo với ta về hành tung của Phó Thục Trân. Bà ta chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, chẳng rõ lại sắp rắp tâm làm gì đây."

Phó Thục Trân là người cuối cùng sống sót trong Phó gia, bà ta chỉ chuộng duy nhất hai việc: hưởng thụ nhung lụa và làm loạn giang hồ. Được xem là nữ ma đầu vẻ vang nhất hiện tại.

Lý Kiến Thu chắp tay, thần sắc trịnh trọng: "Tại hạ vâng mệnh của hai bác, đến đây chính là để giúp đỡ Minh chủ khi cần thiết."

"Ta rất cảm kích hai tiền bối. Đa tạ Lý đại phu." Minh chủ tươi cười trả lễ.

"Ối dào, binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn. Xuân chưa tàn thì ta cứ chơi cho đã!" Hạ Cẩn nâng chén rượu.

Uống cạn ba chén thì có tiếng trẻ con lảnh lót vang lên: "Hạ cô cô!"

Quân Tiêu Mặc lập tức sải bước đi dìu Mộ Chỉ, nhẹ giọng hỏi nàng có mệt không. Điềm Điềm dịu ngoan níu tay áo mẹ chào hỏi các cô chú, Náo Náo lao thẳng đến chân Hạ Cẩn đòi bế. Hạ Cẩn cười lớn tung hứng cô bé lên trời, làm bé cười khanh khách.

Lý Kiến Thu nhìn bọn họ, chợt bâng khuâng nhớ nhà, lần đầu đi xa thế này, mỗi ngày thức dậy luôn cảm thấy trống vắng.

Quân Điềm Nhi bỗng vỗ nhẹ vào tay y, non nớt nói: "Tay chú lạnh quá, chú bị bệnh ạ?"

"Không có." Y ngạc nhiên rụt tay, bỗng nhận ra phu thê Minh chủ đang mỉm cười nhìn mình. Quân Tiêu Mặc nói: "Nhân có Lý đại phu, phiền đại phu bắt mạch cho nội tử."

Hạ Cẩn bế Quân Mật Nhi nhìn Lý Kiến Thu bắt mạch cho Mộ Chỉ, cười: "Lần này chắc chị dâu mong là bé trai nhỉ?"

Mộ Chỉ sờ bụng nhỏ hơi nhô ra, ánh mắt dịu hiền: "Mong là con trai, có đủ nam nữ."

Quân Tiêu Mặc tinh mắt thấy Điềm Điềm cứ khư khư nắm tay, bèn ngồi xổm hỏi: "Con đang giữ gì trong tay vậy?"

Cô bé ngoan ngoãn đưa ra, là một sợi kiếm tuệ phai màu có cột một chiếc chuông nhỏ: "Điềm Điềm nhặt được ạ."

Quân Tiêu Mặc nhìn sợi kiếm tuệ, ký ức thoáng qua một bóng hình, hết sức ngạc nhiên. Mộ Chỉ vén làn váy đến nhìn, cũng nhận ra, che miệng thốt lên: "Không thể nào..."

Người ấy đã quay lại đây ư?

Năm tháng trôi qua, bóng hình của hai người ấy đã dần dần phai nhạt trên giang hồ, nhường cho thế hệ sau, danh tiếng của họ như lời ca vẩn vơ mà giang hồ nhắc đi, nhắc lại trong lúc trà dư tửu hậu. Đã nhiều năm Quân Tiêu Mặc không còn nghe ngóng về họ, hai người ấy đã chọn dừng chân trên ải cát vàng, trao danh tiếng, thị phi cho gió mài giũa. Sơn hà sẽ gột rửa tên tuổi họ dần trong vắt như suối đầu nguồn, từ đó trăm sông đổ về một bể.

Liệu hai người ấy có còn quay lại?

"Các chủ." Một đệ tử dẫn theo một người tiến vào, bẩm: "Có vị thiếu hiệp này xin gặp ngài."

Đó là một chàng thanh niên áo trắng, tóc đen, trên lưng đeo hai thanh kiếm dài ngắn khác nhau, ngũ quan như tạc, ngọc thụ chi lan, mắt xanh biêng biếc tựa chân trời hòa với biển cả, chắp tay nói: "Tại hạ là Tử Tích Quân."

Thoáng ngây ra, Mộ Chỉ ngỡ ngàng che môi: "Tử Tích Quân?"

Thần sắc Quân Tiêu Mặc như ngũ vị tạp trần, thốt lên: "Không thể sai được, không thể sai được."

Tử Tích Quân* nhìn họ, hơi nhíu mày, có vẻ không hiểu tên mình có vấn đề gì.

* Tử là tên đệm của Sen; Quân là họ của Huyền; Tích nghĩa là "trân quý".

Y nhìn về phía Quân Điềm Nhi, nói: "Ban nãy tại hạ làm rơi sợi kiếm tuệ đó, tình cờ thấy các vị ngang qua nên nghĩ là các vị nhặt được, tại hạ muốn hỏi xin lại."

Quân Tiêu Mặc sảng khoái trả lại, nhìn y nghiêm túc gỡ kiếm ra đeo vào, mỉm cười hỏi: "Ta cũng là người cầm kiếm, thấy bảo kiếm của các hạ cũng có tuổi rồi, mạo muội hỏi thăm tên của chúng?"

Tử Tích Quân đáp: "Thanh dài tên Trường Dạ, thanh ngắn tên Diễm Dương."

Đeo lại kiếm lên lưng, y chắp tay rồi cáo từ. Bóng lưng thẳng tắp như đúc ra từ một khuôn với người ấy.

Trăng khuyết lại tròn, nhân gian biến ảo, đèn hoa ngợp trời. Tạ Ngọc Lâu lén cha cầm cần câu, đội mũ rộng vành trèo lên thuyền con, câu trộm đèn hoa, đọc to ước nguyện, chọc cho thanh niên, thiếu nữ người ta thẹn đỏ mặt đứng trên bờ cầm cuống hoa ném vào thuyền. Tạ Ngọc Lâu đang chơi đến là khoái chí thì có một bóng trắng từ trên trời bỗng rơi xuống. Mũi chân đáp lên đầu thuyền khiến nước rào rạt sánh ướt tay áo Tạ Ngọc Lâu. Bóng lưng y được ánh trăng bao phủ tỏa ra hào quang êm dịu, y quay lại, đuôi tóc quất qua eo. Mắt xanh biếc.

Tạ Ngọc Lâu ngẩn ngơ đánh rơi cần câu, thốt lên: "Hằng Nga giáng trần à..."

Tử Tích Quân nhíu mày: "Ta không phải Hằng Nga, sao ngươi nghĩ vậy?"

Tạ Ngọc Lâu hoàn hồn thấy kiếm trên vai y, giật mình rút cần câu chắn ngang ngực, trừng mắt đẹp: "Ngươi là ai? Chính hay tà? Nhảy vào thuyền của ta có ý đồ gì? Nói cho ngươi biết, cha ta là cựu tướng quân, mẹ ta là cựu Minh chủ, nhà ta là một trong năm môn phái đứng đầu giang hồ! Ngươi chớ có động vào ta!"

Tử Tích Quân nhớ lời sư công dặn không được để ai khinh thường mình, bèn suy nghĩ rồi đáp: "Sư công ta là Đệ Nhất Cao Thủ Tây Vực, sư phụ ta là đệ tử của truyền kỳ Yến Sinh Kiếm, cũng là cao thủ nổi danh. Nhà ta là Hoan Lạc cốc giàu mạnh nhất nhì Tây Vực. Yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi."

Tạ Ngọc Lâu: "..." Gia - gia thế khủng quá!

Tạ Ngọc Lâu nhanh trí nịnh nọt: "Đại hiệp à, ta đưa huynh vào bờ nhé? Huynh muốn đi đâu?"

Tử Tích Quân có chút bất ngờ: "A, đa tạ. Đi sang đầu cầu bên kia được không?"

Tạ Ngọc Lâu tính nói y ngồi xuống kẻo ngã song thấy thuyền bấp bênh mà y vẫn đứng vững nên thôi, kéo mũ che mặt rồi khua mái chèo. Mũi thuyền rẽ sóng nước, đèn hoa bâu quanh mạn thuyền, người trên đầu thuyền đẹp như tiên.

Cập bờ, Tử Tích Quân nhìn Tạ Ngọc Lâu, mỉm cười: "Cảm ơn muội."

"..." Tạ Ngọc Lâu trợn mắt: "Ngươi vừa gọi ta là gì?"

Tử Tích Quân chớp mắt, lặp lại: "Muội muội?"

Chiếc nón trúc trên đầu Tạ Ngọc Lâu liền 'vút' một tiếng đập vào bức tường phía sau Tử Tích Quân, vỡ nát. Thiếu niên rút mái chèo khỏi nước, mặt đỏ chót vì giận dữ: "Bình sinh ta hận nhất là có kẻ dám nói ta giống con gái!"

Nói đoạn vung mái chèo, đèn hoa bén lửa cháy bùng lên.

Tạ Lương Bích đang dọn bàn, múc bánh trôi ra chén thì nghe bảo thằng con lại gây chuyện, hớt hải đi ra bờ sông. Tới nơi y thấy con trai đang bị người ta dùng một tay đè bẹp dưới đất.

Tạ Ngọc Lâu thấy cha, vội vã gọi: "Cha, cha! Cái tên này dám đánh con cha! Cha mau gọi mẹ đến đánh hắn!"

Tạ Lương Bích xách gáy nó dậy, suýt thì vả cho một cái, thăm hỏi Tử Tích Quân: "Cậu không bị thằng lỏi này làm bị thương chứ?"

"Không có." Tử Tích Quân lễ phép đáp: "Nhưng lòng bàn tay đệ ấy bị thương, tại hạ xin lỗi."

"Không sao. Nó bị thương là đáng đời." Tạ Lương Bích toan lôi đầu thằng con về thì Tạ Ngọc Lâu chợt vùng ra, đuổi theo đối phương, nói: "Khoan! Tên ngươi là gì? Ta là Tạ Ngọc Lâu! Nhớ lấy! Tạ Ngọc Lâu ta sẽ có ngày báo mối thù này!"

Tử Tích Quân dừng chân, sống mũi giao với góc kiếm, trả lời: "Tử Tích Quân ta, sẽ đợi."

Bóng hình nhanh chóng biến mất trong biển người và hoa.

Chân trời rực cháy, cồn cát dập dìu. Làn điệu ca dao ai hát vang theo gió bay xa qua dãy núi đá, Nạp Lan Hòa Lệnh gọi: "Đạo trưởng, cho xin miếng nước, khát chết người rồi."

Có một cái túi bị ném xuống, Hòa Lệnh cầm túi nước trèo lên vách đá, thấy đạo trưởng đang thảnh thơi nằm ôm cáo nhỏ sưởi nắng, bên cạnh đặt một thanh kiếm.

Hòa Lệnh uống đẫy bụng nước, chùi mép nói: "Mỗi lần đi đến đây nhìn thử, ta đều phải chuẩn bị tinh thần để nhìn thấy một cái xác khô."

Đạo trưởng vuốt ve con cáo nằm trên ngực, đáp: "Thọ mệnh của ta chưa hết. Nhưng không sá gì, ta có thể cảm nhận được y ở ngay đây."

Tạ Khánh Dư vươn tay ra, tia nắng xuyên qua kẽ tay, tựa như thực sự chạm vào được con rắn đó. Con cáo chợt nhúc nhích tai, mở to mắt nhìn chằm chằm vào kiếm Tê Nguyệt.

Hòa Lệnh nói: "Nghe bảo mắt của một số loài vật có thể thấy thứ mà con người không thấy. Vì thế ngươi mới nuôi con cáo này phải không?"

Đạo trưởng không đáp. Văng vẳng đâu đây câu hát ca dao thê thiết, hát mãi, hát mãi, hát đến khi tàn ngày. Ngân hà vời vợi đón trăng lên, Tạ Khánh Dư chỉ còn một mình dưới màn đêm, kéo áo lông đắp lên vai, cuộn tròn ôm kiếm thiếp ngủ.

Đống lửa cháy lách tách, đám người quây quần sưởi ấm bên đàn lạc đà thồ. Sầm Canh nằm tựa vào một gốc cây chết khô, mắt đăm đăm nhìn về phía đỉnh tháp tối đen.

Trong vương cung tráng lệ, sau mành giường vẳng tiếng ho khan không dứt. Bên ngoài phòng, cung nhân, thị tỳ quỳ rạp xuống dập đầu. Bốn bức tường vắng lặng, một bàn tay tái nhợt vấy máu nắm chặt lấy tấm mành mỏng, cái bóng hắt lên lay động như ngọn nến trước gió. Thế lửa dần suy tàn, chợt nghe có tiếng quát lớn khản đặc, nghe như nức nở ngoài cửa: "Một lũ phản chủ! Thầy đang bệnh mà vì sao các ngươi dám cài then chốt cửa, tụ tập ở đây cản đường! Vì sao không một ai gọi ngự y! Mẹ nó! Các ngươi còn dám cản ta! Cút!"

Sài Lệ đang xúc động, sửng cồ vùng vẫy khỏi bọn cung nhân van xin, ngăn cản mình thì nghe có kẻ kêu lên: "Bệ hạ!"

Ô Khê lạnh tanh nhìn kẻ đang phát rồ. Thấy y, Sài Lệ lập tức quỳ xuống cầu xin bệ hạ gọi ngự y, giữa tiếng cầu xin nghẹn ngào, thiết tha của hắn, từng trận ho vẫn không ngừng vọng ra dần dần suy yếu. Chợt, tiếng ho câm bặt và một sự im lặng ngột ngạt bao trùm không gian.

Sài Lệ gục xuống không ngước lên nổi, vai run run. Bấy giờ Ô Khê mới dời gót tiến lên, nhạt giọng nói: "Mở cửa ra."

Y nhìn lướt qua bàn tay rủ xuống giường và tấm mành dính máu, lập tức cúi đầu che mắt lại, thở dốc hai hơi rồi mới trầm giọng nói: "Thắp nến xanh, treo lụa trắng."

Bỗng thấy đỉnh tháp bùng lên ánh sáng, Sầm Canh bật phắt dậy khỏi gốc cây, tỉnh cả ngủ, nhưng nhìn kỹ lại thì lòng liền chìm xuống.

Nến xanh. Tang lễ.

Đám người đang chập chờn ngủ đột ngột bị vực dậy, mắng vài tiếng, thấy là Sầm Canh mới chịu im. Gã nói: "Về phương nam, ngay trong đêm nay."

Có người hỏi: "Bình thường luôn nán lại một đêm mà, sao lần này lại gấp như vậy?"

Sầm Canh chất đồ lên lạc đà, thờ ơ đáp: "Bởi vì từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ quay lại phương bắc nữa."

Người khác đáp: "Tốt đấy, Tướng chủ luôn muốn ngươi ở lại Di Nặc, không còn lưu luyến nơi này."

Gã không chờ đợi ai đơn độc phi nước đại vào đêm đen, bỏ lại mọi tiếng nói, mọi hồi ức, mọi ân nghĩa...

Tiếng huyền cầm đã dạo đến những nốt cuối, nhè nhẹ, chậm rãi hòa tan vào màn đêm diệu vợi. Mạc Tử Liên gác cùi chỏ lên bàn, luồn ngón tay vào suối tóc đen nhánh đang gối đầu lên chân. Đầu ngón tay dừng lên trên vài sợi trắng, nâng niu thả chúng ẩn vào tóc xanh.

Quân Huyền chỉnh lại dây đàn, gạt mấy bé mèo con trèo lên đàn xuống rồi áp gò má vào lòng y. Mạc Tử Liên cúi đầu hôn hắn, dịu dàng hỏi: "Buồn ngủ ạ?"

Quân Huyền chọt chọt bụng y: "Đói."

Mạc Tử Liên bật cười, chống cằm hỏi: "Muốn ta nấu mì cho huynh chứ gì? Dạo này ca ca hay thèm ăn đêm quá nha, sao cái bụng nhỏ này không béo lên tí nào vậy chứ?"

Nói rồi y cũng đứng dậy, xắn tay áo vào bếp, đang lúi húi cắt mì thì thấy ca ca núp ngoài cửa, ôm một rổ mèo con nhìn lén vào trong, dở khóc dở cười nói: "Ca ca làm gì đấy?"

Quân Huyền lập tức đưa rổ mèo ra làm lá chắn: "Tụi nó cũng đòi ăn."

"Được, được. Ta làm cho tụi nó nữa."

Quân Huyền đặc biệt thích ngắm Mạc Tử Liên nấu ăn, không rõ vì sao, chỉ đơn giản là rất thích. Lúc y chia thịt cho mèo, hắn không nỡ, nói: "Thôi, cứ để tụi nó ăn sống, đệ không cần nấu cho chúng."

"Ôi ca ca." Sao mà đáng yêu thế chứ? Mạc Tử Liên bê mì lên bàn, ngồi đối diện ngắm hắn ăn, vươn tay sờ eo hắn: "Không béo lên tí nào là sao?"

Quân Huyền rút roi trên thắt lưng, uốn cong nâng cằm y, liếm môi dưới: "Ăn xong liền múa một điệu cho đệ xem..."

Khi môi cả hai gần chạm nhau thì có một tiếng nói đột ngột vang lên: "Sư phụ, sư công."

Tử Tích Quân cực kỳ ngay thẳng đứng trước cửa đối diện với ánh mắt của hai người, nói: "Nếu không ai ăn tô mì đó thì cho con được không? Con đói quá."

Y Nhân khoác áo lông tựa vào khung cửa nhìn ba sư đồ bên dưới đùa giỡn, gió lùa qua mai tóc nhiễm sương, nếp nhăn sau đuôi mắt cong nhẹ, nhìn lên bầu trời chi chít sao, khẽ nói: "Tả Lang, thời đại chúng ta đã kết thúc rồi."

Câu kết:

Mỗi người đều có lựa chọn cho riêng mình. Dù là chính hay tà, cũng từng một lần là thiếu niên mang sơ tâm như tuyết.

Hỡi người thiếu niên mang sơ tâm như tuyết bước vào giang hồ, nguyện giang hồ trân trọng sơ tâm của ngươi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play