Warning: Chương này có tình tiết phản công.
Cơ Lân, nhìn này!
Liên Hề lại giở trò ngốc nghếch rồi, y ôm một vòng tay lá khô, chạy tới tung lên đầu Cơ Lân, những con đom đóm có hình dáng như hồ điệp ùa đến bay quanh y khi y bật cười rộ.
Ấu trĩ. Cơ Lân bĩu môi nhặt nhạnh lá khỏi đầu tóc.
Liên Hề giống như một tiểu yêu tinh sống trong rừng, ống tay áo lúc nào cũng chứa thật nhiều đom đóm thắp sáng sơn cốc rực rỡ. Yêu tinh này không thích ăn rau với trái cây mà thích ăn thịt nướng nhưng không biết săn bắt, lại không dám hại động vật. Cơ Lân hay đặt bẫy săn động vật nhỏ lấy thịt nướng cho y và mình ăn lén sau lưng các sư phụ. Ai bảo nó vốn là động vật ăn thịt.
Cơ Lân chờ tí. Liên Hề cầm một cây đèn trúc lấy đom đóm để chiếu sáng dúi vào tay Cơ Lân. Hôm nay đệ bất cẩn quá, quên thêm dầu vào đĩa đèn rồi kìa. Dùng tạm đèn này nè, đi đường cẩn thận, mai lại đến nhé.
Ừ, mai ta lại đến.
Liên Hề, Liên Hề... Từ ngày Liên Hề ra đi, thác nước không còn chảy nữa, đom đóm cũng không còn tụ lại trong sơn cốc. Phải chăng y thực sự là yêu tinh? Nhưng máu thịt của y hoàn toàn giống người bình thường, sự sống chết cũng vậy. Cơ Lân chưa kịp biết thêm về y ngoài một cái tên và sở thích vặt vãnh thì y đã mất rồi.
.
Năm Sa Thương thứ mười sáu, dưới sự cai trị của hoàng triều Mộc thị, nước Tần vô cùng thịnh vượng, hùng mạnh nhất cõi, thu phục bảy nước xung quanh làm chư hầu. Trước sức mạnh đầy tính đe dọa của hoàng triều, vương hoàng Điệp Cách liền sai sứ thần đem cửu vương tử mình thương yêu nhất sang Tần cầu hòa. Tần đế rộng lượng chấp thuận.
Năm Sa Thương thứ mười tám, Tần đế không may ngã bệnh liệt giường, quân đội Điệp Cách bất ngờ đánh vào Nhạn Bằng quan, tiến công như bão táp chiếm lĩnh Biện Châu quan, gửi thư đòi Tần đế giao ra bốn thành trì và cửu vương tử. Tần đế nổi trận lôi đình, viết chiếu chỉ ngay trên giường bệnh, truyền Chu Lễ Triều Hầu gia tức khắc khởi hành, ngày đêm đốc quân, cấp tốc đến Biện Châu quan cứu viện.
Hoàng đế chưa bao giờ suy đoán sai, ngay từ đầu, lời cầu hòa của vương hoàng Điệp Cách đã là một âm mưu. Hoàng đế cố tình giả vờ ngã bệnh nặng để lấy gậy ông đập lưng ông, nhân cớ Điệp Cách xâm phạm nước Tần trước để danh chính ngôn thuận tấn công sang bờ cõi Điệp Cách, khiến chư hầu không thể dị nghị và lấy chiến thắng làm họ càng phục tùng.
Sách lược đối phó đã sẵn, vấn đề duy nhất của Cơ hầu chính là Kính Minh. Lúc này y là con tin, tiêu điểm ác ý của toàn quân hướng vào, Cơ Lân không thể công khai quan tâm y, chỉ đành ra lệnh cho thân tín chú ý tới Kính Minh. Đến nay đã gần mười ngày hắn không gặp y.
Bởi vì bẩm sinh mắc bệnh nên Kính Minh được đối xử tốt hơn so với con tin thông thường nhiều, vừa được ngồi xe ngựa vừa được ăn đủ ba bữa mỗi ngày. Nhưng y càng được đối xử tốt, ác ý nhằm vào y càng nhiều. Nếu chẳng phải ác ý không làm chết người thì chưa tính được y đã chết bao nhiêu lần tới nay. Cơ Lân bước vào xe ngựa, thấy Kính Minh đang co ro trên ghế gỗ thiêm thiếp, dưới mắt thâm quầng xanh đen, chứng tỏ tám ngày qua y thực sự rất mệt mỏi.
Cơ Lân thấy lòng thắt chặt, nhanh tay ôm lấy thân thể lạnh lẽo của y, cởi áo ngoài bao bọc y, khẽ gọi: "Kính Minh."
Kính Minh nhíu mày run mi mắt, né tránh như chưa muốn tỉnh, theo bản năng nép sát vào hơi ấm gần bên, lầm bầm: "Tha ta đi, mãi ta mới ngủ được một giấc. Chờ ta dậy thì các ngươi tùy ý dày vò..."
Nghe vậy, hầu gia không nói thêm lời nào, im lặng ôm y, sưởi ấm cho y ngủ đến hết ngày. Bụng Kính Minh chợt kêu lên, có lẽ cũng vì đói mà y ấm ức tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn Cơ Lân.
"Khanh khanh ngủ ngon không?" Hắn vuốt tóc y, chua xót hỏi.
"Phu quân!" Kính Minh mừng rỡ ôm chầm lấy hắn, hôn mạnh lên môi hắn, siết chặt lấy tấm lưng nọ như sợ người chạy mất. Bao nhiêu uất ức, tủi thân dồn lên sống mũi cay xót, mắt cũng ngân ngấn nước, y nói: "Ta nhớ ngài, ta nhớ ngài, ta nhớ ngài lắm... Ta mừng quá. Ngài ở đây, ta mừng quá. Thực sự mừng quá..."
"Gặp ta khiến khanh khanh vui như vậy sao?"
"Vâng, vâng. Ta vui lắm, ngài vẫn gọi ta là khanh khanh. Ta vui lắm... Ta cứ sợ, ta cứ sợ..." Kính Minh dụi dụi mắt, nghẹn ngào không thành tiếng, căng thẳng, gấp gáp ôm lấy mặt Cơ Lân: "Ta, ta, ta thực sự không biết phụ vương tính toán như vậy. Ta thực sự không biết, thực sự không biết. Ngài tin ta không? Xin ngài tin ta đi mà. Ta xin ngài tin ta - ..."
Cơ Lân mạnh mẽ đè đôi tay dụi mặt đến ửng đỏ của y xuống, hôn chặn môi y, gắt gao ghì người vào lòng, hôn tới khi nào y bình tĩnh lại đôi chút mới thôi. Không chỉ Kính Minh, chính Cơ Lân cũng phải đỏ mặt, thở dốc với nụ hôn quá mãnh liệt này. Kính Minh vẫn choàng tay ôm cổ hắn, không phản ứng dữ dội nữa mà chỉ thút thít gọi: "Phu quân, phu quân, phu quân..."
"Ừ, ta đây." Cơ Lân cụng trán với y, nhẹ nhàng vỗ về tình nhân nhỏ. Hắn biết Kính Minh không tham dự vào âm mưu của phụ vương mình, y cũng chỉ là một con cờ được đưa vào nhằm tạo ra cơ may để vương hoàng Điệp Cách nắm thóp lòng hắn. Từ đầu, việc hắn yêu chiều Kính Minh cũng nằm trong kế hoạch của Tần đế. Hắn chưa bao giờ nói cho y biết binh loạn tây bắc mười tám năm trước có sự cấu kết giữa phản tặc với tộc Điệp Cách, và tàn quân phục kích gia đình hắn cũng như giết Liên Hề chính là quân Điệp Cách.
Hắn không nói vì biết điều này chỉ khiến y buồn, khiến y nghĩ đông nghĩ tây mệt mỏi, khiến giờ đây y càng tự cho rằng bản thân hãm hại hắn. Hai năm trước thiếu niên dù một mình ở lại Tần quốc xa lạ, bị ép gả cho một nam tử, cũng vẫn ngày ngày hoạt bát, vui tươi; nghiêm túc tìm cách lấy lòng hắn để duy trì hòa ước giữa hai nước lâu dài. Tuy bẩm sinh mắc bệnh nhưng tính cách của y sáng sủa được như vậy thì ắt hẳn vương hoàng cũng từng khá yêu chiều y. Đã từng.
Hiện tại vương hoàng Điệp Cách chủ động khơi mào chiến tranh thì chẳng khác nào cố tình dẫm đạp lên bao nhiêu công sức, hi vọng của Kính Minh. Vương hoàng còn đặt một điều kiện tưởng như yêu thương cửu vương tử nhưng thực chất là muốn vứt bỏ y cho Tần đế trong cơn phẫn nộ hành hạ, từ đó vương hoàng mượn cớ xâm chiếm Tần quốc. Bị phụ vương và đất nước mình cố bảo vệ phản bội, sao Kính Minh chịu nổi?
Từ nãy tới giờ y cứ liên tục gọi hắn là 'phu quân', cứ như đang bấu víu một tia hi vọng cuối cùng, một cọng rơm cứu mạng y đang lơ lửng giữa vực thẳm.
Đáy mắt Cơ Lân tràn ngập cương quyết, tức giận và đau lòng đan xen bùng cháy như lửa, hắn ôm chặt Kính Minh vào ngực, đá cửa, thẳng thừng bế người xuống xe. Y lại phát hoảng, vùi mặt vào vai hắn, run giọng: "Phu quân... phu quân, các binh sĩ của ngài không thích ta..."
Cơ Lân liền quét mắt một vòng, ánh nhìn lạnh băng như nhìn xác chết khiến tất cả binh sĩ đang kinh ngạc phải lập tức phản xạ ngậm chặt miệng, vào tư thế cực độ nghiêm chỉnh. Cơ Lân tiếp tục ôm Kính Minh tới lều của riêng mình, đặt người đang rơi nước mắt xuống, gọi hạ nhân dọn thức ăn nóng lên. Lúc này Cơ Lân mới thực sự thấy rõ trạng thái của y, y phục đơn bạc, tóc tai bết dính, màu da vừa tái vừa xanh yếu ớt, tay chân chỗ bầm chỗ trầy. Cơ Lân chợt nóng viền mắt, vội che mắt đè vai y: "Khanh khanh ăn lót dạ thôi, đi tắm xong, ta sẽ gọi thái y đến khám cho khanh khanh, sau đó ta và khanh khanh cùng ăn tiếp, nhé?"
Đôi mắt Kính Minh hửng sáng lấp lánh. "Vâng phu quân."
"Bé ngoan." Cơ Lân hôn má y.
Kính Minh phấn khởi cởi hết y phục mà nhảy vào thùng nước tắm bốc khói, mới nhắm mắt hưởng thụ sự ấm áp khoai khoái chưa được bao lâu thì phu quân bất ngờ tiến vào bình phong khiến y sợ hết hồn, vội vàng ôm vai trốn xuống nước, bước lùi lắp bắp hỏi: "Phu, phu quân vào làm gì ạ?"
Cơ Lân rất không thích bị y tránh né, vừa thản nhiên đuổi theo y vòng vòng quanh thùng tắm vừa đáp: "Vi phu thương khanh khanh nên đặc biệt tới giúp khanh khanh gội đầu. Sao khanh khanh lại tránh né vi phu?"
Thần sắc chợt tái nhợt, Kính Minh lắc lắc đầu: "Không. Không cần đâu. Phu quân nghỉ ngơi đi..."
Cơ Lân dò thấy sự mờ ám, lười dông dài nên trực tiếp tối sầm mặt mày, chậm rãi áp sát: "Minh Nhi che giấu ta gì ư?"
Mặt của y càng trắng hơn, ánh mắt lại bắt đầu hoảng loạn, nói như khóc. "T - ta, không. Ta không phải. Phu quân đừng, đừng mà... Đừng, đừng, phu quân. Đừng nhìn vào chỗ đó..."
Cơ Lân giật một tay y che cần cổ phía sau ra, dù vẫn còn một tay đang che nhưng hắn đã thấy dấu vết muốn thấy. Đồng tử dãn to, tơ máu vằn lên tròng mắt, hắn đè ngón cái vào vệt đỏ hồng trên cổ y, nói một chữ thì thêm dùng sức một chút, hận không thể cào rách mảnh da đó ra: "Ai - làm?"
"Phu quân..."
"Trả lời ta! Kính Minh, Kẻ nào làm?"
Y run lẩy bẩy như ở trong đầm băng, lắc đầu nghẹn ngào: "Ta không biết. Ta không biết, phu quân... Phu quân, ta đau, ngài làm ta đau. Khi ấy đột nhiên một đám người vây lấy ta, mắng nhiếc ta là hồ ly tinh... Ta, ta cố gắng kháng cự rồi người canh chừng ta quát lớn chạy đến. Ta không biết, ta thực sự không biết ai làm. Đau quá, phu quân, ta đau quá. Phu quân..."
Nghe biết y không bị làm sao, đầu óc Cơ Lân thoáng dịu bớt nhưng vẫn tức điên tới độ sẽ lập tức lao đi giết người nếu biết tên ai trong đám kẻ khốn nạn đó. Hắn hít sâu một hơi, rũ mắt thấy mình đã thực sự cào y chảy máu, cơn giận bị nỗi hối hận dập tắt, xoa đầu y nói: "Kính Minh chờ ta đi lấy thuốc."
Cơ Lân quay lại thì thấy Kính Minh đang ngồi ngụp đầu trong thùng tắm, lửa giận vất vả lắm mới ép xuống được liền bùng lên. Hắn tức đến mức bật cười, hung dữ kéo y dậy khỏi thùng tắm, đoạn ôm người trần trụi, ướt rượt ném về đệm lông sau thư án bày thức ăn của mình, lôi tấm bình phong tới che chắn. Y co ro cuộn tròn người, run lẩy bẩy chẳng rõ vì lạnh hay vì sợ, ôm đầu khóc thút thít. Cơ Lân cẩn thận bôi thuốc lên cổ y và các vết bầm tím rải rác trên thân thể tuyết trắng, đắp mấy lớp áo dày lên người nọ rồi lau tóc cho y.
"Phu quân, phu quân." Nhận ra hắn rời tay khỏi mình, y nức nở nắm lấy vạt áo hắn, nước mắt càng lúc càng không nén được: "Phu quân đừng đi, phu quân ghét ta rồi sao? Đừng đi... Nếu, nếu phu quân ghét ta bị người khác chạm vào thì ta, ta hứa sẽ cẩn thận hơn... Phu quân đừng bỏ rơi ta..."
Cơ Lân lại ôm Kính Minh lên đùi mình, cầm tay y đặt lên ngực trái, chỉ ôm chặt y mà không nói gì, chờ y nín khóc trong lòng rồi hỏi: "Khanh khanh tin ta không?"
Kính Minh hít mũi, tự sờ vào trái tim hắn. Cơ Lân lau nước mắt dưới khuôn cằm y, nhẹ giọng nói: "Khanh khanh không tin ta cũng được, tin thỏ nhỏ trong tim ta được không?"
Hồi lâu sau, y nhỏ giọng hỏi ngược lại: "Phu quân tin ta sao?"
"Tin chứ. Bởi vì ta tin khanh khanh nên mới ôm khanh khanh, dỗ khanh khanh và cho khanh khanh sờ thỏ nhỏ của mình."
"Phu quân thương ta không?"
"Rất thương."
"Thương hơn Liên Hề luôn chứ?"
Câu hỏi này khiến mọi cảm xúc như trở về điểm bắt đầu. Kính Minh nhìn thấy ánh mắt băn khoăn, nghi hoặc của Cơ Lân, bờ môi rốt cuộc cũng vẽ nên nụ cười nhợt nhạt, nói: "Ngài không thương nhiều hơn cũng được nhưng nhất định phải thương ta lâu hơn y."
Cơ Lân hơi sững sờ rồi hôn lên trán y: "Ừ. Thỏ nhỏ trong bụng đã đói chưa?"
"Đói rồi ạ."
Hai người cũng chẳng quan tâm tới việc Kính Minh còn đang quấn mình trần trụi trong áo của Cơ Lân, thân mật đút nhau ăn tối. Cơ Lân vỗ về y, hỏi: "Tại sao khanh khanh gặp chuyện đó mà không nói cho ta biết?"
"Tại vì... ta sợ. Ta sợ nếu ta báo cho ngài biết mà ngài không quan tâm, giả như chuyện đó xảy ra lần nữa, có lẽ ta sẽ không còn đủ sức chống cự..." Kính Minh rũ đôi mi ướt.
"Đồ ngốc." Lời này Cơ Lân cũng không biết là hắn mắng y hay tự mắng bản thân, chỉ không gặp y chưa tới mười ngày mà y đã phải chịu biết bao nhiêu ấm ức. Cúi đầu hôn cần cổ y, xoa dịu Kính Minh lại hơi run rẩy, Cơ Lân trấn an: "Chờ vết thương lành, ta đánh dấu khác lên khanh khanh. Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa."
Khanh khanh mà hắn không nỡ làm đau chút ít đối với kẻ khác lại chẳng là gì... Cơ Lân nhói lòng giúp Kính Minh tắm rửa, gội đầu. Từ ngày đó, hắn quyết đoán giữ y bên mình, cưỡi ngựa đi đường và sinh hoạt đều làm chung với nhau, thậm chí Cơ Lân tự tay chăm sóc y tắm rửa lẫn bôi thuốc vì lo ngại người khác sẽ làm y đau. Kính Minh cũng không muốn xa hầu gia, hễ hắn vội vã đi đâu mà quên nói với y là y sẽ cực kỳ bất an ôm một đống y phục của hắn, cuộn tròn người và khóc.
Cơ Lân đào tình nhân nhỏ khỏi lớp lớp y phục của mình, ôm y lên đùi, hôn nhẹ rồi thở dài hỏi: "Ta phải làm sao khanh khanh mới chịu tin tưởng ta?"
"Tin, tin. Ta tin phu quân mà. Phu quân đừng chê ta phiền. Ta sẽ ăn ít lại, mặc ít lại... Phu quân đừng đuổi ta..."
Phu quân đừng đuổi ta... Hòa ước bị phá vỡ, chiến sự đang bề căng thẳng, trong lòng binh sĩ uất hận muốn giải tỏa là điều tất yếu, Cơ Lân không thể cấm họ, để binh sĩ tự giúp nhau gia tăng tinh thần căm thù giặc cũng là một kế sách. Mà đồ ngốc này cứ nghe thấy lời bọn họ là lo nghĩ lung tung. Từ lúc chiến sự nổ ra, chưa một lần nào Kính Minh tươi cười như xưa, thà y vô tâm đôi chút Cơ Lân còn đỡ đau lòng nhưng y lại quá hiểu chuyện.
"Phu quân ăn đi, ngài cần phải giữ sức khỏe. Ta không cần. Ta không muốn các binh sĩ nghĩ xấu về ngài, ngài xích ta lại đi, ta đi bộ theo ngựa ngài cưỡi cũng được..."
"Im lặng!" Cơ Lân gắt, trở tay kéo vạt áo của Kính Minh ra, tức giận cắn lên cần cổ y, chính vị trí của dấu vết đã phai mờ. Dạo này hắn thực sự tích tụ quá nhiều ức chế, cắn cũng khá mạnh, nhả ra thì thấy máu li ti trên dấu răng. Nhưng hắn cũng chẳng dừng lại dỗ y, tiếp tục để lại dấu vết trên thân thể y. Bất tri bất giác Cơ Lân đã đè Kính Minh xuống thảm mềm, da trắng nổi bật giữa sắc đen.
"Khanh khanh." Cơ Lân vuốt má y, cúi xuống hôn y, hỏi: "Một tiếng thôi, muốn hay không?"
Kính Minh ngước đôi mắt mờ sương nhìn hắn như chẳng hiểu gì, hồi sau mới đáp: "Muốn..."
Cơ Lân liền mãnh liệt hôn xuống bờ môi chưa kịp khép lại của y, túm đôi tay y trên đỉnh đầu. Đây là lần thứ ba hắn chủ động hôn sâu y, cũng là lần đầu hắn nhắm mắt. Hắn thực sự không muốn ngủ với y, nhất là vào thời điểm này, nhưng để tinh thần của y ổn định lại, hắn sẵn sàng làm tất cả. Cởi từng lớp y phục, phơi bày cảnh xuân, y ở dưới thân hắn, tựa như một thiên thần tuyết.
"Phu quân, phu quân..."
"Ta đây." Cơ Lân nắm lấy bàn tay tái nhợt kia.
"Phu quân, đau..."
"Ừ." Hắn dịu dàng biết bao hôn khóe mắt ướt mèm của y: "Ta cũng đau."
Đau nhất là nơi sâu trong tim này.