Tháng ba, tiết khí kinh trập. Lôi Đài Tỷ Võ triệu tập quần hùng tề tựu về vùng đất Dương Lễ. Từ sáng sớm, dãy bàn ghi danh đã nhốn nháo, hàng người chờ đăng ký ở mỗi bàn tổng cộng lại phải xếp dài đến hết con phố chính.

Mỗi năm vào dịp này, dân chúng không chỉ thi nhau mở quán làm ăn mà số quan binh tuần tra cũng được gia tăng gấp ba, gấp bốn để giữ gìn trật tự. Phố chính nườm nượp người, ngõ phụ cũng giăng đèn kết hoa, toàn thành ồn ào, náo nhiệt như hội.

"Oáp..." Lý Phá Gia ngoác miệng ngáp dài trên lưng ngựa, dụi khóe mắt ngấn nước, hỏi: "Năm nay tới lượt phái nào chuẩn bị Lôi đài vậy?"

Bên trong thùng xe cũng vang lên tiếng ngáp ngắn và giọng nói lười nhác. "Tiêu Dao cung."

Nghe thế, Lý Thương Lan ngó trời lẩm bẩm: "Năm nay ta đánh đại để làm dáng rồi về thôi. Vào tay Tiêu Dao cung thì thể nào Lôi đài cũng biến thành cái chợ."

Người trong xe 'ừ' đồng ý: "Dù sao, ta cứ nhìn con thỏ của Võ lâm Minh chủ mà không thể nếm thử thì bụng rất khó chịu."

"Sư huynh, huynh muốn ăn gì ta cũng hai tay dâng cho nhưng nhất định không được ăn thỏ của Minh chủ."

Đoàn đệ tử phái Bồng Vân còn cách xa cổng lớn vài thước thì chủ sự của Tiêu Dao cung đã dàn hàng ngũ chỉnh tề và ra mặt tiếp đón. Lý Thương Lan lắc lắc đầu để tỉnh ngủ, xuống ngựa ôm quyền: "Xin hỏi, Bồng Vân các là phái thứ mấy đến đây?"

"Thưa các chủ, quý phái là phái thứ ba đến Lôi đài."

Cửa xe ngựa bị đá bật ra khiến hai người hơi nhìn về phía đó. Hạ Cẩn hăm hở đeo túi tên và cái nỏ bé của nó, nhảy xuống đất. Rồi, một nam tử vận y phục tương đối khác lạ so với môn trang Bồng Vân bước ra. Y mặc ba lớp, áo trong màu đen, hai lớp áo ngoài màu trắng, đeo bao cổ tay kim loại đen, ống tay áo ngoài cùng rộng rãi như dáng áo của mặc khách, thêu gợn mây lượn lờ tựa vẩy mực.

Da như ngọc trắng, mi mày như khói. Người cao ngạo tựa cúc trổ hoa giữa thu.

"Hai phái đầu tiên tới là ai?" Đôi mắt phượng hơi nheo lại, tựa hồ y buồn ngủ.

"Thưa Thu đường chủ, là Đao Khách trang và Thiếu Lâm tự."

Lý Thương Lan quay phắt đầu qua Thu Nhậm, nhất thời muốn vỗ tay cười lớn, hoan hô: cuối cùng thì thành tích luôn đến Lôi đài đầu tiên của Xuyên Sơn cũng bị gián đoạn rồi!

Sư huynh lại chau mày, phát cáu lườm hắn, nói: "Ngồi xe suốt mấy canh giờ, eo ta đau gần - chết..." Y rít qua kẽ răng, đặt tay lên đỉnh đầu Hạ Cẩn như chống gậy khiến con bé kêu oai oái, "thỉnh các hạ dẫn chúng ta về phòng nghỉ."

Tuy rất hối lỗi với sư huynh nhưng Lý Thương Lan cũng không thể vừa đến nơi là chui tọt vào phòng được, đành uốn lưỡi dỗ Thu Nhậm chín chín tám mốt câu ngon ngọt rồi mới chạy đến sảnh chính.

"Vãn bối Thương Lan bái kiến Phùng Xuân đại sư, Xích trưởng lão, Minh chủ, Hồng cung chủ." Vì là người nhỏ tuổi nhất nên Lý Thương Lan dừng lại ngay bậu cửa mà chắp tay thi lễ trước rồi mới tiến vào.

Xung quanh bàn gỗ là ghế của các trưởng môn Nhị chấn Ngũ đại, ngoài của Võ lâm Minh chủ thì ghế được xếp theo thứ tự từ trưởng bối đến hậu bối. Đứng đằng sau mỗi trưởng môn là một cặp đệ tử thủ hộ, Chung Ly Toái đứng sau Xích trưởng lão gật đầu chào Lý Thương Lan.

"Lâu rồi không gặp hiền đệ, gần đây hiền đệ thế nào? Ô, năm nay Thu huynh không đi cùng hiền đệ sao?" Võ lâm Minh chủ Trầm Trác Sơn ôm con thỏ nâu mập ú đang gặm cà rốt đứng dậy, sang sảng mời Lý Thương Lan ngồi vào ghế. Mắt hắn hơi xếch, hắc bạch phân minh, mày rồng rậm rạp, quai hàm cứng cáp giống y đúc cố phụ lão Minh chủ.

Một trong những đam mê lớn nhất của Trầm Trác Sơn là nuôi thỏ, mà hắn nuôi rất giỏi, con nào con nấy béo tốt trông ngon miệng vô cùng. Thế nên Thu Nhậm luôn hận không thể đánh cắp một con về làm đùi thỏ nướng ớt.

Nghĩ đến những chiếc đùi thỏ béo thịt thơm nức, Lý Thương Lan kín đáo nuốt nước bọt, cười cười đáp: "Thu đường chủ đi đường mệt mỏi nên quyết định nghỉ ngơi trong phòng, đành thất lễ với các tiền bối. Thương Lan xin tự phạt ba chén."

Xích trưởng lão đã sang lục tuần nhưng dáng vóc vẫn lưng hổ vai gấu, cực kỳ oai phong, nghe thế thì nhướng một bên lông mày. Tiêu Dao cung chủ Hồng Tùy với cẩm y hoa hòe, hàng ria mép và nhúm râu dê được tỉa tót cẩn thận kiểu cách vuốt cằm nói: "Lần đầu tiên ta nghe Thu đường chủ mệt đấy. Hồi lão cố các chủ còn sống, thi thoảng dắt y qua Tiêu Dao cung, y hăng máu kinh dị, mới tí tuổi đầu mà dám đánh bắc dẹp đông phái ta, bị chảy máu mũi ròng ròng vẫn còn dám đánh tiếp.

"Đại sư còn nhớ không? Lão cố hồi ấy đánh với y cũng phải chủ động chịu thua vì y đánh dai quá, thua bao nhiêu lần thì đứng dậy bấy nhiêu lần. Xưa nay ta chưa bao giờ nghe y than mệt nửa lời."

Phùng Xuân đại sư mũm mĩm như tượng Thổ Công mà trẻ con yêu thích, sắc mặt cũng hồng hào hiền hòa, là người ít tỏa ra áp lực nhất ở đây, chắp tay gật nhẹ đầu: "A di đà Phật, đúng là vậy. Lão thí chủ bất đắc dĩ tới mức cứ vài tháng phải đưa Thu tiểu thí chủ đến phái khác nhờ trông coi để mình nghỉ ngơi."

Dút lời, ông không nén được một tiếng thở dài, ánh mắt buồn rầu.

Thân là tên thích giả thư sinh nai tơ, diễn tuồng tiếu lâm sống qua ngày dưới sự quản lý sít sao của sư huynh, Lý Thương Lan nhận ra mình thật nhỏ bé trước các vị tiền bối khi thiếu y bên cạnh. Nghe những lời đó, lồng ngực hắn như bị đè nặng, khó thở vì áp lực, ngoài mặt hắn cố gắng cười rót chén rượu phạt đầu tiên, sảng khoái dốc cạn, động tác tiêu sái mười phần vẹn mười. Ba chén liền, dù rượu cay như lửa thiêu bụng nóng ran nhưng mặt không hề đỏ.

Hồng Tùy bật cười vỗ tay: "Rượu này chôn hơn ba mươi năm đấy. Được, khí khái!" Phùng Xuân hiền hòa cười.

Lý Thương Lan ngồi đối diện với Xích trưởng lão đầu giờ vẫn vững chãi im như bàn thạch.

Trầm Minh chủ ôm thỏ cưng trên tay, bảo: "Hiền đệ trông thấy ngoài kia báo danh đăng ký nhiều hơn những năm trước phải không? Đoán thử xem phần thưởng năm nay là gì?"

"Khá chắc là bí kíp võ công rồi... Tâm pháp bí tịch hiếm lạ à? Hay là bảo khí thần binh gì gì đó?"

Trầm Trác Sơn gật đầu: "Lôi Đài Tỷ Võ năm nay khá đặc biệt vì phần thưởng. Hạng ba là Hồi Nguyên đan quý hiếm chữa nội thương; hạng hai là Lục Phách hoàn hấp thu công lực; hạng nhất là một thanh trường kiếm tên Vọng Lai, tuy kiếm rất tốt nhưng thứ đặc biệt nằm ở bên trong nó. Đệ đoán là gì?"

Đây là lần đầu Lý Thương Lan thấy Võ lâm Minh chủ úp mở kỳ lạ như vậy, biết là vắt óc không ra đâu nên hỏi luôn: "Ừm, là gì vậy?"

"Bên trong kiếm Vọng Lai cất giữ Thái Ất Kim Cang thần công của Tru Thiên lão tiền bối!"

"..." Lý Phá Gia nghệch mặt nhìn đôi mắt lấp lánh của Võ lâm Minh chủ rồi hào hứng vỗ tay: "Trời ui, ghê vậy!"

.

Xế chiều, đoàn của Nghê Mi lâu và Xuyên Sơn phái mới tới Lôi đài, trùng hợp, cùng một lúc.

Bởi vì ngày mai mới bắt đầu ngày thứ nhất của Lôi Đài Tỷ Võ nên dãy bàn ghi danh làm việc đến tối, hết hôm nay bọn họ chỉ còn làm đến trưa. Qua năm ngày đầu tiên của Lôi Đài Tỷ Võ thì sẽ không chấp nhận ghi danh nữa. Vậy nên khi hai môn phái gặp nhau thì phố phường vẫn còn đông đúc lắm.

Cảnh tượng lúc ấy khơi gợi cảm xúc trong lòng người xem là quả thật không hổ danh: "Nghê Mi sinh giai nhân, Xuyên Sơn xuất quân tử."

Dưới ráng chiều cam vàng, tất cả nữ đệ tử Nghê Mi vận nghê thường thướt tha, tóc nửa vấn chạm vào vòng eo thon tựa liễu ven sông, lụa mỏng giấu nửa mặt chỉ lộ ra mắt ngọc mày ngài. Trông xa như một hàng tiên nữ đứng trước cửa trời.

Còn Xuyên Sơn nam nhiều hơn nữ, môn trang lấy sắc trắng và xanh lá trúc làm chủ đạo, kiểu dáng truyền thống kín đáo với cổ áo đứng. Bạch y phối với trúc xanh, bao kiếm của các đệ tử cũng sơn trắng điểm lá trúc. Tổng thể nho nhã thanh tao, hiên ngang ngay thẳng.

Nghê Mi lâu chủ Trọng Yên đã tam tuần, đẹp mặn mà không hề già cỗi, khoác ngoại y cổ cao, tóc vấn đơn giản bằng trâm gỗ đàn hương, cử chỉ mạnh mẽ phóng khoáng ôm quyền dẫn đoàn đệ tử làm thủ lễ với Xuyên Sơn: "Nghê Mi lâu hạnh ngộ Xuyên Sơn phái."

Người phụ nữ bị đám giang hồ cổ hủ ác khẩu đã quá tuổi mà không lấy chồng ấy tỏa ra một uy áp to lớn khiến người ngoài đứng phía đối diện suýt cũng vô thức thủ lễ theo.

Phu thê Quân trưởng môn Xuyên Sơn hòa nhã hơn nhiều, vì là trưởng bối nên họ chỉ chắp tay gật nhẹ đầu trong khi đệ tử và Quân Tiêu Mặc phải đáp lễ ngang hàng với đối phương.

"Thật trùng hợp là chúng ta đến cùng lúc." Quân trưởng môn râu tóc gọn gàng đeo hai thanh kiếm dài mảnh trên lưng, khí chất rất tao nhân, thiếu một cây roi, một cuốn sách nữa là trở thành tiên sinh gõ đầu trẻ rồi.

Quân phu nhân tươi trẻ như phong lan, mày kiếm mảnh, mắt hoa đào, môi chu sa, tóc như mun, không trang sức nào khác ngoài khuyên tai trân châu, lưng cõng một thanh trọng kiếm* lưỡi mỏng, khẽ cười: "Trọng lâu chủ cứ qua mỗi năm mới thì lại thêm một phân khí phách."

* Kiếm mặt lưỡi to bản, thường khá nặng.

Trọng Yên khiêm tốn đáp: "Phu nhân quá khen."

Chủ sự Tiêu Dao cung hối hả chạy ra tiếp đón hai đại phái, díu chân nọ và chân kia ngã sấp xuống ngay bậu cửa khiến người ta bật cười sang sảng, được một trận quê, mặt đỏ tai hồng ôm quyền chào hỏi trưởng bối Xuyên Sơn trước rồi tới Nghê Mi.

Nhị chấn còn thiếu Cái Bang phái năm nào cũng đến trễ, Ngũ đại đã đầy đủ.

Hòn lửa cam rực đã gần lặn xuống tây, Nghê Mi nối đuôi theo sau Xuyên Sơn bước vào cổng lớn. Bỗng, một cô nương dừng lại ngoái đầu.

"Khuynh Tự sư tỷ," Nữ đệ tử đi sau nàng thắc mắc hỏi nhỏ, "có chuyện gì vậy?"

"Không có gì." Nàng đáp: "Có lẽ ta nhầm người."

.

Lôi Đài Tỷ Võ diễn ra hằng năm một lần, kéo dài từ nửa tháng tới một tháng, tùy vào số lượng nhân sĩ đăng ký tham gia vào năm đó. Trong mười ngày đầu tiên, bàn báo danh sẽ mở liên tục, Lôi đài diễn ra đấu đơn tính điểm xếp hạng. Mỗi phái cử ra hai mươi đệ tử tiềm năng tham gia vì đây là dịp để các đệ tử trẻ tích lũy kinh nghiệm và - đồng thời nói lên bộ mặt của môn phái. Các đệ tử còn lại cũng phải được coi trọng thì mới có thể đi theo để học hỏi trên khán đài.

Tất nhiên là như mọi khán giả giang hồ hoặc tự do, môn phái phải trả tiền ghế ngồi của đệ tử. Bốn năm trước Bồng Vân các đã đặt cọc hẳn một khu ghế ngồi rộng để tổ chức cá cược, ăn lời biết bao nhiêu là bạc. Tiêu Dao cung ngày ấy ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, đấm ngực hận mình không nghĩ ra trò đó sớm hơn. Năm nay tới lượt phái chuẩn bị Lôi đài, Hồng Tùy quyết tâm phải tổ chức cá cược thật hoành tráng, trong phạm vi Quốc pháp mới được sửa đổi, nếu không quan trên 'sờ gáy' và tố lên hoàng đế thì chắc gã khóc ra máu. Tiêu Dao cung đủ giấy nợ rồi...

Thế nên Lý Thương Lan mới nói năm nay Bồng Vân về sớm vì ở lại cũng chẳng kiếm chác được gì. Đệ tử nào muốn tiếp tục tham gia thì tự bỏ tiền ra hoặc mượn tiền môn phái.

Qua mười ngày đầu tiên thì tới mười ngày đấu tổ đội hai - hai. Bảng xếp hạng được sắp xếp theo tổng điểm dựa trên số trận thắng thua: thắng cộng ba, thua trừ hai, phạm lỗi tùy mức độ trừ từ ba đến sáu điểm. Thứ hạng cuối cùng sẽ quyết định tất cả.

Mỗi trận đấu kéo dài tối đa ba nén hương*, mỗi ngày diễn ra trung bình bốn mươi trận, sáng hai mươi, chiều hai mươi. Với đấu đơn, tùy từng trưởng môn mà hoặc chỉ ngồi khán đài vào ngày cuối cùng để xem những người xuất sắc nhất trên bảng xếp hạng, hoặc sẽ coi trọn vẹn. Từ ngày thứ mười trở đi thì tất cả trưởng môn đều ngồi trên khán đài.

* Mười lăm phút.

Qua hai ngày đầu tiên, Cái Bang phái vẫn chưa đến. Ối dào... thường thôi, năm ngoái Cái Bang còn bỏ luôn đấu đơn.

Quả nhiên, sang tới ngày thứ ba, bang chủ Cái Bang Diệp Bái mới lọ mọ trèo tường vào Lôi đài giữa đêm khuya, đã vậy còn say xỉn, cởi trần chạy nhong nhong từ Lôi đài tới hậu viện các trưởng môn nghỉ ngơi, lén chui vào phòng người ta tìm rượu. Không biết gã tìm thế nào mà chọc vào Thu Nhậm, Lý Thương Lan mới chạy đi mua đùi thỏ về liền trợn mắt há mồm thấy hai người đang rượt đuổi nhau trên nóc nhà.

Tóc của sư huynh vẫn còn ướt, y trang bất chỉnh cũng dính sát vào thân thể, hẳn là đang tắm đêm mà bị làm phiền. Vũ khí y dùng là một cây kích hai đầu chém ngói ngọt như xắt rau củ. Gã ma men Diệp Bái chủ yếu tránh chứ không đánh lại, khinh công Túy Lúy bộ loạng quạng xém ăn kích của Thu Nhậm mấy lần, miệng mồm lảm nhảm không dứt: "Ta nói này, ngươi tắm đêm thì phải đóng cửa lại chứ, biết gió đêm lạnh lắm không? Dù ngươi còn trẻ, khỏe mạnh, đêm đêm chơi bời nhưng cũng vẫn phải biết giữ gìn sức khỏe chứ. Ta tốt bụng quan tâm giai nhân nên mới đến đóng cửa giùm mà bị trả oán như vầy..."

Thu Nhậm bất ngờ đảo kích đánh xuống nóc một chiêu Oanh San (nổ núi) khiến toàn bộ lớp ngói nối đuôi đến chỗ Diệp Bái bắn ra. Gã trượt chân ngã ngửa, y theo đà nhảy xuống không chút khoan nhượng nhắm kích vào mặt gã. Diệp Bái trợn mắt, há mồm thét Nộ Long ngâm khiến Thu Nhậm đinh tai nhức óc phải thu chiêu nhảy về sau.

"Sư huynh, sư huynh!" Lý Thương Lan vội cầm khăn bông khô ráo chạy đến khoác lên vai Thu Nhậm, thấy y nhíu mày che tai thì lo lắng hỏi: "Sư huynh, tai huynh bị sao?"

Diệp Bái nhảy dậy, ngồi xổm vỗ vỗ ngực: "Họ Thu ngươi làm ta sợ gần chết! Đánh vui thôi mà như giết người thật vậy? Lần sau Diệp Bái này xin hứa sẽ không xem trộm ngươi tắm nữa."

"Mẹ kiếp." Lý Thương Lan tức giận: "Ta cũng muốn giết người rồi đấy."

"Nhị vị trưởng môn xin bình tĩnh. Tất cả ân ân oán oán đều lên Lôi đài hóa giải."

Chấn động Thu Nhậm gây ra cùng tiếng gầm của Diệp Bái đã kinh động đến năm vị trưởng môn còn lại, giọng nói vang lên thuộc về Quân trưởng môn. Hồng Tùy đang ngồi trên mái đối diện với nóc nhà bị Thu Nhậm phá hủy làm cử chỉ chi tiền đòi đền bù.

Phùng Xuân đại sư bấm tràng hạt nói: "A di đà Phật."

Nghe vậy, Lý Thương Lan mới chịu thu hồi sát khí, ngẩng đầu gọi Hồng Tùy: "Oi! Hồng Hồng chủ, Thương Lan xin phép báo danh vào Hậu Tỷ võ, thách đấu với Diệp bang chủ!"

Diệp Bái: "Hả?"

Hồng Tùy nhảy dựng lên: "Ngươi vừa gọi ta là gì?"

"Hồng Hồng chủ."

Tiêu Dao cung chủ đập bể ngói: "Ghi thêm tên ta nữa! Hồng Tùy ta thách đấu với Lý Phá Gia!"

"Qua được cửa của Thu mỗ đã." Thu Nhậm chống kích xuống đất, cười lạnh nói.

"Mẹ kiếp! Ta chơi với hai ngươi luôn! Ghi vào, ghi hết tên bốn người chúng ta vào Hậu Tỷ võ!"

Diệp Bái giơ tay: "Nhưng ta chưa đồng ý..."

"Câm miệng! Đến trễ không có quyền lên tiếng!" Hồng Hồng chủ gắt.

Quân trưởng môn với ý định giảng hòa: "..."

Phùng Xuân lắc đầu: "A di đà Phật."

Trọng Yên thấy mình không có việc ở đây nên chắp tay trở về ôm gối ngủ tiếp.

Quyết định thách đấu xong, ba người Hồng, Lý, Thu hung tợn lườm đối thủ đoạn đồng loạt quay lưng đi về phòng. Diệp Bái vẫn còn giơ tay kháng nghị, ngơ ngác hỏi: "Nam tử thấy nam tử tắm nghiêm trọng lắm sao?"

Quân trưởng môn: "... Nhìn lén người khác tắm là việc vô sỉ."

Xích trưởng lão khoanh tay đứng như tượng đầu giờ bỗng lên tiếng: "Diệp bang chủ, đệ tử Cái Bang đâu rồi?"

"Chết dở! Ta đi nhanh quá, bọn họ đuổi không kịp!" Diệp Bái vỗ đầu, lập tức xoay mình trèo tường, chạy như bay rời khỏi.

Đến lúc này, Võ lâm Minh chủ mới tắm và quạt thỏ cưng khô lông xong, lững thững bước tới nhìn ba người: "Tại hạ đã bỏ lỡ chuyện gì sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play