Ô Khê và Thương Vũ vương.
(Nhắc về mối quan hệ giữa Khê và Sen, và Tây Vực về sau.)
Vượt qua sa mạc, băng ngang ải biên thùy, cỗ xe dừng bánh trước lầu son, gác ngọc. Người hầu kẻ hạ tất tả ngược xuôi, xiêm y thướt tha nối liền tựa áng mây ngàn về núi, chuyền hoa vàng, xấp gấm, phục sức, rượu sính, nhũ hương... Điểm số lượng rồi chuyển qua mấy đòn gánh thếp bạc, chất đầy hai mươi gánh, có nữ quan tung bột hương lên khăn che sính lễ, mùi thơm nức mũi.
"Đã đến giờ lành!" Nội thần cất giọng the thé.
Thiếu niên áo quần lộng lẫy ngồi trên tràng kỉ liền được thị tỳ dìu dậy, tóc vàng óng ả, mắt xanh biếc như màu trời. Ô Khê dời gót ra bên ngoài, nắng gắt trên bờ mi, dường như không thể nhìn rõ khung cảnh được trang hoàng ra sao. Song chỉ có một điều y không cần nhìn cũng biết: đó là có hàng trăm ánh mắt mang theo hiếu kỳ, săm soi, đánh giá nhằm vào mình.
Thương Vũ vương đang chờ y tiến lên cử hành hôn lễ.
Gã thắt đai vàng nạm ngọc, đội mũ vuông thêu rồng, ống tay áo bó trong bọc gấm, tầm vóc bệ vệ, cao ngất như cây to. Từ góc độ của Ô Khê, mặt trời treo phía sau vành tai gã làm nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, không đoán được biểu cảm.
Tay gã to, thô kệch, ngón trỏ và ngón giữa có vết chai dày, sờ vào thấy ram ráp như giấy mài. Bàn tay Ô Khê bị gã nắm lấy, cảm giác như cầm vào thép nguội. Nam Cung Ly Nguyên, gã có một đôi tay tràn ngập sức mạnh.
"Ngẩng cao đầu lên." Gã hạ giọng, mắt nhìn thẳng, quai hàm góc cạnh giương ra: "Đừng làm mất mặt tộc nhân của ngươi."
Ô Khê bóp mạnh tay gã, khiến gã ngạc nhiên nhấc đuôi mày, hằn học nói: "Gà chết cáo khóc."
Khóe môi Thương Vũ vương nhếch lên, "Thù dai thế."
Kết thúc chuỗi nghi thức rườm rà, Ô Khê lại được thị tỳ dìu về tân phòng, nghe hai vị nữ quan có thâm niên kỹ lưỡng hướng dẫn về việc trong đêm tân hôn. Nhẫn nại nghe giữa chừng, y liền tự mình gỡ trang sức, mặc kệ đám con gái đứng hầu xung quanh cả kinh ngăn cản, hờ hững nói: "Hiện tại nếu các ngươi không cho ta tháo chúng thì ta ngại tới lúc động phòng, mình sẽ không nhịn được mà rút một trong số thứ nhòn nhọn này ra để hành thích vương của các ngươi."
Nghe lời đại nghịch bất đạo đó, các nữ quan biến sắc, toan quở giọng song bị thiếu niên đối diện chặn họng trước: "Cút hết ra ngoài, bằng không thì ta sẽ thật sự hành thích Thương Vũ vương rồi lôi các ngươi chôn cùng."
Đám nữ giới lần đầu gặp người như y, vừa lo sợ vừa hậm hực vái lạy lui ra. Ô Khê ném hết đống phục sức quý giá xuống đất, cởi áo ngoài, lau sạch phấn trên mặt rồi bóc bánh trái trong mâm lót dạ. Y nằm trên giường, nghĩ về quê nhà.
Nơi đó với nơi này dường như chẳng có gì khác nhau.
"Cô nghe nói trong tân phòng có thích khách." Cánh cửa mở toang ra, Thương Vũ vương cao lớn, oai vệ bước vào, tầm vóc che khuất ánh đèn bên ngoài, cười nhởn nha nhìn thiếu niên đang chiếm lĩnh cái giường: "Vương phi của cô có ổn không? Không bị thích khách phi lễ chứ?"
Ô Khê lạnh lùng liếc gã, bất động.
"Sao lại nhìn cô như thế?" Thương Vũ vương cười ha ha, cởi lễ phục dày nặng ra ném lên bàn đoạn tiến lại phía giường. Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi Ô Khê, bàn tay rỗng không của y chợt ló ra ánh kim sắc lạnh nhằm vào cổ gã.
"Á à!" Nam Cung Ly Nguyên tức khắc vặn tay y làm cây trâm vàng rơi xuống đất, nghiến răng cười nói: "Vương phi bất cẩn quá, nằm xuống mà còn cài trâm thì dễ bị thương lắm."
Ô Khê bị gã vặn tay đau đến tái mặt, cắn môi không rên một tiếng, trong mắt ngập tràn phẫn hận. Thương Vũ vương thâm thúy nhìn y chốc lát rồi cất giọng gọi người hầu hạ, thả tay ra. Ô Khê lập tức quay vào trong, không để gã thấy nét mặt của mình.
Thương Vũ vương được hầu hạ súc miệng, rửa mặt xong xuôi thì tháo tóc, cởi áo tính lên giường. Thiếu niên chợt vùng dậy, tràn ngập kháng cự nhìn gã, toàn thân như con mèo xù lông, quyết tâm ngọc đá cùng nát.
Nam Cung Ly Nguyên mắng 'mẹ nó', gãi đầu sồn sột, tóc gã xoăn, bị vò rối bù lên như bờm sư tử, bảo: "Ngươi bao nhiêu tuổi?"
Ô Khê: "Mười lăm."
Thương Vũ vương hất cằm: "Gọi chú đi."
"..."
"Chú đây răng chắc, thịt dày nên không gặm cỏ non, mi yên tâm. Vì hôm nay trên danh nghĩa là đêm tân hôn của chú với mi nên cô buộc phải tượng trưng ngủ ở đây để tránh điều ra tiếng vào cho mi đấy. Cô đi gác khác thì chỉ có mỗi mình mi thiệt thòi, hiểu chưa?" Gã ngáp dài, phẩy tay: "Xích vô trong để cô ngủ cái."
Ô Khê nhăn nhó, bất động. Thương Vũ vương lười chờ y, duỗi tay xốc y vào trong rồi trèo lên nằm thẳng ngay ngắn, vẻ rất mệt mỏi nhắm nghiền mắt, chưa đến nửa khắc liền ngáy o o. Ô Khê trừng mắt nhìn gã, khó thể tin là gã cứ thế ngủ ngáy bên cạnh kẻ vừa có ý định giết gã.
Y cứng ngắc một lúc rồi khẽ khọt ngồi dậy, chậm rãi vươn tay ra toan bóp cổ gã, song gần chạm đến thì sau gáy bỗng đau nhức, tầm mắt tối sầm. Thương Vũ vương giữ vai y kẻo ngã, rút tay về, tặc lưỡi 'muốn ngủ cũng không yên' rồi đẩy Ô Khê lăn vào trong, kéo chăn ngủ tiếp.
Hôm sau Ô Khê bừng tỉnh, bật dậy nhìn chỗ trống bên cạnh, xoa gáy thở hắt ra đoạn gọi thị tỳ vào hầu hạ mình mặc Minh phục. Y rửa mặt, chải đầu xong thì được dẫn đi ăn sáng, sửng sốt thấy Thương Vũ vương đang ngồi đó đọc tấu chương. Gã ngẩng lên, nở nụ cười lãng tử: "Vương phi dậy rồi, đêm qua đã vất vả. Các ngươi còn không mau dìu vương phi ngồi vào."
Ô Khê: chấm hỏi?
Bữa sáng có gã ta với mấy món ăn Ô Khê chưa từng thấy bao giờ nên khá câu nệ. Thương Vũ vương để ý tới nét mặt của y, thấy y tò mò nhìn món nào là chủ động giới thiệu và gắp vào bát y, diễn xuất cực kỳ ân cần ra bề hài lòng với vị vương phi muốn hành thích gã này.
Trong lòng Ô Khê không hiểu sao rất khó chịu.
Dùng bữa xong, Thương Vũ vương sai phó nội thần thân cận: "Hôm nay thân thể vương phi không khỏe, Úc Toàn, ngươi đi giải tán các phòng thiếp thất, chuyển lời của cô rằng: vương phi mới đến đây, còn lạ lẫm nhiều thứ, thời gian sắp tới miễn thỉnh an cho các nàng. Dặn họ chớ làm phiền vương phi."
Nói rồi, gã quay lại nhìn thiếu niên trang dung mỹ diễm cũng đang nhìn mình chăm chăm, cười: "Vương phi để tự nhiên đã đủ đẹp, sau này không cần trang điểm đậm như thế. Đến giờ cô phải lên triều rồi, các ngươi đưa vương phi trở về, liệu mà hầu hạ cho tốt."
Bọn thị tỳ cung kính thưa dạ, Ô Khê về tẩm điện, lau chùi lớp trang điểm khó chịu trên mặt, thay y phục gọn nhẹ rồi chờ. Y biết gã không cho người khác làm phiền y bởi vì có sẵn việc cho y làm. Quả nhiên sau đó có nữ quan tới dạy y tiếng Minh một canh giờ rưỡi, nghỉ ngơi chốc lát thì học tiếp lễ nghi. Y vừa ngồi vào bàn ăn trưa thì Úc Toàn đến chuyển lời mời y sang ăn với Thương Vũ vương.
Bọn thị tỳ thấy vị vương phi gan to tày trời này được ưa thích như vậy, càng hết mực cung kính với Ô Khê. Có đứa mở hộc tủ tính lấy son phấn, liền bị Úc Toàn quở trách: "Sáng nay chủ thượng nói không thích, không nhớ sao?"
Ô Khê liếc hắn, hắn vội cười nịnh. Bữa trưa diễn ra giống như bữa sáng, ăn xong Thương Vũ vương nói: "Nghỉ trưa xong thì thay võ phục, có võ sư đến dạy vương phi."
Ô Khê tưởng mình nghe lầm: "Võ sư?" Gã còn ngại y chưa đủ tầm để hành thích gã à?
Thương Vũ vương gật đầu, cười gian xảo: "Thân thể quá kém, cần rèn luyện thêm."
Bọn thị tỳ cúi đầu đỏ mặt. Ô Khê trợn trắng mắt. Quay về tẩm điện, y liền truyền y sư đi theo mình tới bắt mạch, cau có hỏi: "Ta có yếu không?"
Mạc Cửu, lấy tên là Mạc Dao chẳng hiểu sao bị mặt nặng mày nhẹ, đáp: "Điện hạ rất khỏe."
Ô Khê đuổi hắn ra, lăn lộn trên giường không ngủ được, đến giờ thì thay áo chờ võ sư. Dạy võ là nam giới, vóc dáng mảnh khảnh, bước chân nhanh như bay. Học xong Ô Khê nhức mỏi toàn thân, tâm trí quay vòng chưa đoán ra Thương Vũ vương có hàm ý gì.
Buổi tối, gã đến dùng bữa cùng y rồi ở lại ngủ. Ô Khê không cự lại gã song mày vẫn cau có, nằm trên giường học từ vựng. Thương Vũ vương ngồi ghế bọc da hổ ở gian ngoài, trên án giở tấu chương, tay cầm chiếc tẩu thuôn dài lững lờ khói, vừa hút thuốc vừa phê duyệt. Vừng trán cơ trí uốn nếp thời gian ngập tràn trầm tư, ánh mắt hồ xa xôi, hoang hoải, như đang nhìn thấy một tương lai sắp đến.
Mỗi ngày tiếp theo đều sinh hoạt điều độ, không mặn không nhạt như vậy, không khác mấy với thời gian biểu của Ô Khê hồi ở Địa thành: cũng chỉ có học, ăn và ngủ. Suốt một tháng liền Thương Vũ vương đều ngủ ở tẩm điện của Ô Khê, gã hay ngủ trễ, đặt đầu xuống gối là ngáy, có vẻ rất mệt mỏi.
Ô Khê thì nhàn rỗi, khi bắt đầu sõi tiếng Minh rồi, Thương Vũ vương muốn dẫn y lên triều. Đây là lần đầu tiên Ô Khê tham gia một buổi thượng triều, lần đầu mục kích quần thần tranh luận. Y ngồi bên hữu Thương Vũ vương, chăm chú lắng nghe, còn gã thì khép mắt, đầu lệch vào trong khuỷu tay giống như ngủ.
Gã cứ thờ ơ, những quan lại đang tranh cãi gay gắt vì thế mà dần nguôi ngoai. Triều thần bỗng lặng như tờ, lần lượt lui về chỗ đứng, cung kính nghiêm trang. Ô Khê nhìn sang Thương Vũ vương, từ bao giờ gã đã mở mắt, thâu hết toàn bộ quang cảnh phía dưới.
Gã hỏi: "Ai thắng?"
Hai vị đại thần dẫn đầu đều cúi xuống. Nam Cung Ly Nguyên nhịp ngón tay, hỏi tiếp: "Vậy thì cô và các khanh vừa lãng phí một đống thời gian để làm gì? Từ nay tới tháng năm năm sau còn đúng một năm. Các khanh biết Tây Minh và Dương Duệ đế đều đang chạy đua với thời gian, trong khi lão hoàng đế đang chiêu binh, đắp lũy thì các khanh và cô ở ngay đây, đạp lên mọi lo lắng của nhân dân và lãng phí thời gian để cãi cọ. Ngày hôm kia, hôm qua đều như vậy, hôm nay tiếp tục tranh cãi, hôm sau các khanh cũng tính vậy ư? Cãi cọ tới khi lão già đạp gót sắt lên đất Tây Minh rồi nộp đầu cho Đông Minh?"
Bộp! Bàn tay gã đập xuống ghế, làm trái tim Ô Khê chợt thót lên. Lông mày rậm dựng ngược, mắt quắc như lưỡi liềm, hầu kết gã giằng xuống, "Các khanh đặt tay lên ngực tự hỏi lòng có hổ thẹn với xã tắc không!"
Hồi lâu sau, có một thanh niên áo bào bạc phếch lấy can đảm bước ra, phá vỡ sự im lặng nặng nề: "Tâu vương, thần có một ý tưởng, đó là áp dụng đồng thời cả hai kế sách. Mỗi kế đều có chỗ lợi, chỗ hại song có thể cải thiện bằng cách chia ra áp dụng cho từng tầng lớp. Thần có thảo một bản kế hoạch, chỉ cần hai vị Hách đại nhân và Trần đại nhân chịu nhân nhượng thì có thể thực hiện ngay."
Nam Cung Ly Nguyên rộ cười: "Tốt lắm. Đọc cho cô nghe."
Ô Khê luôn nhìn gã, thấy đuôi mắt gã cong lại thành đường chỉ mà con ngươi vẫn rõ ràng.
Thượng triều kết thúc với việc thông qua bản thảo của thanh niên được lên chức trung thừa. Ô Khê lần đầu bước chân vào tẩm điện của gã, Thương Vũ vương uống hết một ấm trà rồi hỏi: "Cảm thấy buổi thượng triều hôm nay thế nào?"
Ô Khê đứng đáp: "Nói quá nhiều."
Nghe vậy gã phá lên cười, vỗ đùi bồm bộp: "Còn gì nữa?"
Thiếu niên nhăn mày suy nghĩ, cái đầu hơi nghiêng nghiêng: "Còn gì nữa?"
Thương Vũ vương lựa một quả táo, lau vào tay áo: "Hai vị lão thần cãi vã trên triều đứng đầu hai phe cánh mạnh nhất triều, hai phe hợp lại với cô thành thế chân vạc, thế chính trị vững chắc bảo đảm quyền lực của cô. Nhưng," Gã cắn một miếng táo, "hiện tại Tây Minh đang chuẩn bị chiến tranh. Chúng ta ở đây thì lông tóc vô thương, tướng sĩ biên thùy lại vô cùng vất vả, đến ngày ra trận thì số thương vong không đếm xuể. Nếu phe cánh triều đình không chịu nhượng bộ với nhau, cứ ngày ngày tranh cãi thì chẳng phải là hao binh tổn tướng vô ích, tự đưa mình vào diệt vong?
"Trong chính trị không có đồng minh mãi mãi, cũng không có kẻ thù mãi mãi. Mỗi thời điểm đều có một cách làm việc, điều quan trọng là ai sẽ chủ động. Ngươi biết vì sao Quốc sư đưa mình đến đây không?"
Ô Khê nhìn thẳng vào gã, cắn răng nói: "Thầy chưa từng hỏi ta có muốn ngai vàng không."
Chưa từng có ai hỏi y muốn cái gì.
Thương Vũ vương cười khẩy, hất hàm: "Thế ngươi cho là có ai từng hỏi ta có muốn làm vương không à?"
Ô Khê nghi hoặc: "Ngươi có quyền có thế, không thích thì có thể lựa ai đó thay thế mình."
Gã châm thuốc, mắt hạ xuống: "Ta ngủ dậy vào một ngày ảm đạm, đột nhiên cha anh đều chết, thế là phải luống cuống khoác mãng bào kế thừa vương vị. Vương vị này đứng vững là nhờ xương máu cha anh ta, ta có thể vứt cho ai khác sao?"
Khói lam vấn vít trước gương mặt gã, Ô Khê đứng yên, nhìn mũi chân mình.
Mười lăm tuy là độ tuổi được Điệp Cách xem như thành niên nhưng thực ra chỉ mới chập chững vào đời, chưa được công nhận. Thế nên ở vương cung, Ô Khê không được coi trọng bằng Quốc sư. Người ta nói thầy yêu thương y như con mắt mình nhưng Ô Khê không cảm nhận được tình cảm đó. Thầy cho y rất nhiều, lại chưa từng hỏi y muốn gì. Vì vậy y cũng chưa từng thật sự học nghiêm túc, chỉ như vẹt. Thầy luôn lắc đầu ngán ngẩm vì chuyện này.
Buổi tối Thương Vũ vương vẫn dùng bữa với y nhưng không ngủ lại mà đi lâm hạnh một thiếp thất. Ô Khê một mình nằm trên giường, chẳng biết vì sao mà chẳng ngủ được, giữa đêm xoay mặt nhìn cửa mấy lần, hôm sau tinh thần rất uể oải, đọc chữ này xọ chữ nọ, bị cho nghỉ học sớm.
Y đang dựa trên tràng kỷ thiêm thiếp thì có đứa hầu thưa, Vương mỹ nhân được sủng hạnh đêm qua đến thỉnh an.
"Bẩm vương phi, Vương mỹ nhân là thiếp rất được vương gia yêu thích, tính tình có chút không tốt..." Đứa thị tỳ len lén nói. Y không đợi nó nói xong liền lạnh lùng bảo: "Đuổi đi."