Khi Tam Nhi hấp tấp kéo Mạc Cửu đến nơi thì sự đã ngã ngũ. Cốc chủ của bọn họ đã tra kiếm vào vỏ, bóng hình ngay thẳng như một vệt chớp chia cắt chân trời. Áp lực và sức mạnh của người toát lên ngay từ cái xoay lưng dứt khoát, gió lồng vào tay áo, vấn vít như bị bắt giữ.
Khuôn viên bừa bãi vụn đá và tro tàn. Máu loang lổ như trời vẩy ra mặt đất. Lớp lớp máu khô đè lên nhau nhuộm thành mấy vũng sẫm đen, thi thể la liệt. Nạp Lan Hòa Lệnh nhìn sườn mặt chạy dài vết chém chẻ đôi hoa mai, hỏi: "Ngươi không lo rằng người ấy ở trong tay ông già sẽ gặp nguy hiểm bởi đánh gục chúng ta sao?"
Ông thực sự thắc mắc: nhược điểm nằm trong tay kẻ thù mà Mạc Tử Liên vẫn có thể không chút rối loạn, bình tĩnh đối mặt với mọi mưu ma chước quỷ của bọn họ, mấy ai trẻ tuổi làm được vậy chứ?
"Huyền ca không phải nhược điểm," Y chậm rãi đáp, "mà là sức mạnh của ta."
Mạc Tử Liên quyết không bao giờ để cho kẻ khác nghĩ rằng Huyền ca là nhược điểm của mình. Nếu hôm nay y rối loạn, hoang mang vì ca ca rơi vào tay kẻ thù thì dù thắng hay thua, y cũng đã thất bại một nửa: bởi hết thảy mọi người từ giờ sẽ cho rằng muốn đánh bại Mạc Tử Liên thì phải nhằm vào Quân Huyền. Y không cho phép viễn tưởng ấy xảy ra. Đó không chỉ gây nên nguy hiểm cho ca ca mà còn là sự khinh nhờn đến huynh ấy.
Trước biểu cảm bất ngờ của Hòa Lệnh, y thản nhiên nói tiếp: "Huynh ấy luôn giống như tán ô che chở ta, không có huynh ấy ở bên thì ta buộc phải tự bảo vệ mình thôi."
Lời này lọt vào tai Nạp Lan Hòa Lệnh khác gì mỉa móc: huynh ấy ra tay nhẹ nhàng hơn ta nhiều, ai bảo các người ngu ngốc nên ta bèn đánh cho tỉnh ra thôi.
"Ta với tiên sinh không oan, không trái, mời tiên sinh đi trước, không tiễn." Mạc Tử Liên nói rồi sải bước.
"Cốc chủ! Người không sao chứ?" Tam Nhi rối rít xô Mạc Cửu suýt té chỏng vó. Cửu quên xin phép, chộp lấy cổ tay Mạc Tử Liên xem mạch, biểu cảm căng thẳng trở nên sửng sốt rồi dần dịu xuống, thở phào: "Cốc chủ, người không bị trúng độc ạ?"
"Nhờ có nó." Mạc Tử Liên cởi lá bùa ném cho hắn: "Ta không biết nó có uống được hay không, thử ngậm trong miệng một ít, may là có tác dụng."
"Oa bột Sinh Càn! Quý lắm đấy!" Khuôn mặt Cửu bừng sáng, nghe câu sau thì nín bặt: ôi cốc chủ, nói thì có thể nói bậy nhưng thuốc thì không thể uống bậy.
Thực ra là Mạc Tử Liên đã thử bôi xíu xiu thuốc lên môi Quốc sư trước, thấy hắn uống không sao nên mới yên tâm cho vào miệng. Khụ, hoàn cảnh bất đắc dĩ, hoàn cảnh bất đắc dĩ. Ai bảo Phí đạo trưởng chỉ đưa lá bùa cho y mà có hướng dẫn sử dụng đâu*.
* Lúc Dược lão lấy ra cứu anh em Mộ Chỉ thì Sen không biết.
Y gạt phăng mọi lời khuyên lơn mình chữa thương của Thập Tam và Cửu, băng băng hướng về điện Tư Tế, toan rời khỏi thì có những người giang hồ còn sống sau trận ác chiến chật vật đứng dậy, hỏi: "Tại sao ngươi không lấy mạng chúng ta?"
"Không thù, không oán thì cớ sao cần mạng các hạ?" Mạc Tử Liên gọn lỏn đáp vang: "Các hiệp sĩ đi thong thả! Chừng nào Hoan Lạc cốc khui rượu mừng thì tạt qua cạn một chén!"
Bọn họ sững sờ, sửng sốt trước sự phóng khoáng, vô tư của đối tượng bản thân được thuê để đâm chém. Chợt có người ném binh khí, phá lên cười: "Có nghĩa khí!"
Trong tiếng cười của một nhân vật cũng gọi là tiếng tăm trên giang hồ, chậm rãi có thêm người ném binh khí và cất tiếng cười vang. Dù là non cao nước chảy hay biển cát mênh mang thì giang hồ đều là vậy đấy!
Mạc Cửu ngơ ngác đoạn ba chân bốn cẳng vội đuổi theo cốc chủ. Thập Tam thì ở lại lo cho đồng bạn. Tránh né dân chúng, hai chủ tớ kín đáo đi vào từ cửa hông rồi tìm đường đi xuống Thần tích. Mạc Tử Liên trông thấy một lỗ hổng bung bét trên cánh cửa đồng mà giật mình: Đại tư tế chơi lớn thế à? Phá gì thì phá chứ ai lại đi phá hoại di tích?
Y lao vào hành lang tăm tối, không màng tất cả, hướng thẳng vào phòng đá trắng tìm kiếm ca ca. Hình ảnh trước mắt như một lưỡi gươm đâm thâu, tái tê trái tim y. Y quát lên: "Tất cả tránh xa ra!"
Tiếng nói mang theo nội lực vang vọng, có uy, khiến người ta phải vô thức tuân theo.
Mạc Tử Liên rúng sợ trong lòng ôm lấy Quân Huyền bất tỉnh, vội áp tai vào lồng ngực hắn đoạn thở phào ngẩng đầu trông xem thương tích trên người yêu, mũi cay xót, gọi Cửu đang bị choáng ngợp bởi cảnh tượng nhanh đến đây. Bấy giờ y mới rỗi mà quan sát xung quanh, ánh mắt dừng trên Đại Xà toát ra nỗi buồn thương.
Bạch Bồng trườn lên vai y, tội nghiệp kêu mấy tiếng tố khổ vì bị mất nanh. Mạc Tử Liên vỗ về nó, chợt các cận vệ của Đại tư tế kinh hãi kêu lên, đồng loạt tuốt binh khí. Thì ra Đại Xà còn sống, mắt sắc như câu, lỗ mũi thở phì phì, cục cựa thân mình to lớn khiến đài đá rung chuyển.
"Tất cả đứng yên!" Mạc Tử Liên lại quát, quắc lông mày quét một vòng, ánh mắt như có ma lực làm đông cứng mọi người.
Đại Xà liếc nhìn y, thon thót thở.
Y toan đứng lên, lại cảm thấy bị níu tay. Huyền ca vẫn bất tỉnh song lại vò chặt tay áo y, không cho y rời xa. Mạc Tử Liên bèn ôm hắn vào ngực, đi tới trước đầu Đại Xà, cẩn thận chạm vào mũi nó, gọi: "Tiểu Bạch."
Nước vỗ rào rạt, vẻ như con vật muốn cọ vào tay y. Y cúi đầu nhìn ca ca hỏi: "Ngươi nhận ra chủ nhân của mình không?"
Đại Xà phát ra tiếng rên 'u u'.
Keng. Mạc Tử Liên rút kiếm, giọng buồn buồn: "Ngươi đã làm rất tốt bổn phận của mình."
Ánh kiếm như tuyết, thân xác con vật giật nảy lên lần cuối rồi chậm rãi trượt xuống, phát ra tiếng 'tùm', chìm trong làn nước Khô Lâu.
Mạc Tử Liên lại đặt Quân Huyền xuống cho Mạc Cửu xem xét, mắt hướng về y nữ đang dìu Đại tư tế mềm oặt gục đầu. Cô y nữ biết ý, cụp mắt nói: "Ngài ấy già quá rồi, mắc phải chứng tim đập nhanh. Ban nãy ở gần vụ nổ phá cửa, sau lại vội vàng băng qua đoạn đường kia, ngài ấy vừa đến nơi thì 'đi'."
Cô ấy bặm môi rồi nói tiếp: "Tôi đã nhận di ngôn của ngài ấy là phải đưa xác ngài nguyên vẹn trở về. Mạc cốc chủ có thể cho tôi hoàn thành di trối không?"
Mạc Tử Liên gật đầu ngay: "Ta còn so đo với người chết sao?"
"Đa tạ." Y nữ cúi đầu sâu đoạn cõng thân xác gầy gò của ông già lên, phân phó Chỉ huy cận vệ nhanh rời khỏi.
Mạc Tử Liên vuốt ve ngón tay ca ca, rũ mắt nhìn ánh kim nhạt nhòa của Trảm Nguyệt đao.
Cái bóng mảnh mai của Tạ Khánh Dư khẽ lay động trên bức phù điêu, hắn gạt vệt nước mắt khô cạn, đặt Tê Nguyệt kiếm vào tim, giọng khàn song nhẹ như tơ vương: "Trăm suy ngàn tính không lay chuyển được trời định. Chỉ là một con rắn nhỏ như cái đũa mà ta lại không phòng bị..."
Đời này lỡ làng.
.
Quân Huyền tỉnh lại trong vòng tay thân thuộc, cả người mát mẻ như tắm trong mưa xuân, dụi chóp mũi vào cổ y. Mạc Tử Liên mới chớm thấy ca ca có động tĩnh, chưa kịp nói gì đã bị dụi dụi, phì cười ôm hắn nằm lên ngực: "Lộ nguyên hình rồi, mèo yêu."
Quân Huyền rúc vào hõm vai y, nói: "Nhớ đệ."
"Ta cũng nhớ huynh." Y hôn trán hắn.
"Liên Nhi, chân ta..."
"Ừm, bị thương rồi, sẽ mất một thời gian không đi được."
Quân Huyền xụ mặt khi nghe nói mình không thể đi lại, nghe nhịp tim y một lúc rồi tiếp: "Mọi chuyện đã kết thúc sao?"
"Chưa ạ, nhưng hiện tại chúng ta có thể nghỉ ngơi." Y âu yếm hỏi: "Ca ca có khát không? Có đói không ạ?"
Quân Huyền gật đầu, muốn ngồi dậy. Mạc Tử Liên đỡ chân hắn rồi đặt người tựa vào gối. Quân Huyền lo lắng chạm vào ngực y: "Ta quên mất đệ vẫn đang bị thương, có sao không?"
"Không sao ạ, ta khỏe lắm."
Trong lúc chờ bữa ăn được dọn lên, Quân Huyền nghiêm túc kiểm tra từ trên xuống dưới, nắm hết thương tích của y trong lòng bàn tay rồi mới lót dạ. Mạc Tử Liên đã dùng bữa rồi nên ở bên phục vụ gắp đồ ăn. Xong xuôi Quân Huyền lại dựa vào vai y, hỏi: "Liên, con rắn lớn kia từ đâu ra vậy?"
"Nó là Tiểu Bạch đó ạ, huynh không nhớ sao?" Y nâng tay rút dây cột tóc hắn ra rồi sửa lại cho gọn.
Quân Huyền ngơ ngác một chút rồi giật mình: "Chính là... cây trâm của ta* ư?"
* Bé rắn Dao Quang tặng cho Hoa sen (chương 137).
"Vâng, ca ca. Đại Xà chính là Tiểu Bạch hóa hình từ trâm vấn tóc của huynh. Khi theo đuổi ca ca lịch kiếp, ta bất đắc dĩ bỏ rơi Tiểu Bạch dưới âm phủ. Sau đó về lại Minh giới, ta tình cờ đụng độ Ti Nguyệt - y toan tấn công ta* - Tiểu Bạch vẫn luôn ở đó đã lao ra cản đòn, rồi bị Ti Nguyệt ném xuống sông Vong Xuyên. Ta nghe nói không thể vớt, khóc hết nước mắt, nhờ vậy mới làm quen được với Mạnh Bà."
* Đoạn đầu chương 116.
"Thế nhưng nó đã ở đây, có lẽ là đã ở đây suốt tám trăm năm qua nên mới lớn đến như vậy. Là ai đã vớt nó khỏi sông Vong Xuyên?"
"Ta không rõ, có thể là Mạnh Bà, có thể là Phán quan hay..." Y thoáng ngừng lại, "Thượng thần?"
Mạc Tử Liên nhún vai: "Ta không biết nữa, chỉ biết Tiểu Bạch đã luôn ở dưới hồ Khô Lâu, có lẽ như huynh nói - từ tám trăm năm trước, cũng có thể đó là do bàn tay của Thượng thần sắp đặt. Huynh có nhớ lời ta kể về cảm giác rơi xuống hồ Khô Lâu không?"
Quân Huyền gật đầu, y nói tiếp: "Ta cũng chỉ mới nhận ra gần đây. Hồi ấy ta miêu tả với huynh về cảm giác được 'gì đó' đỡ nâng cho nổi lên mặt nước*, hôm nay ta phát hiện ra là Tiểu Bạch. Ừm, chính là Tiểu Bạch đã cứu ta khi rơi xuống hồ Khô Lâu."
* Ở cuối chương 24, Sen đã mô tả là mình chìm gần tới đáy.
Đại Xà có sự khôn ngoan của riêng nó, không ai nhận ra nó ở dưới đáy hồ dùng đuôi để nâng y lên mặt nước.
Mạc Tử Liên thấy ca ca chìm vào im lặng, biết huynh ấy đang nghĩ gì, liền nói: "Ca ca đừng buồn phiền vì nó. Là huynh ban cho nó sự sống, huynh có quyền lấy lại sự sống đó. Chưa kể... xưa nay Thần tích có một bí ẩn, đấy là thi thoảng sẽ có người tuần tra bị mất tích. Ta không muốn thừa nhận song khả năng cao là do Tiểu Bạch bắt để ăn. Một con rắn lớn dường đó, một khi bị phát hiện thì đã chắc chắn là không thể sống tiếp."
Quân Huyền khẽ nói: "Ta chỉ sợ đệ buồn."
"Cũng không buồn lắm ạ, nó đã sống đủ lâu." Y ôm ca ca vào lòng: "Tiểu Bạch nhận ra Ti Nguyệt, vì vậy nó tấn công A Dao. Khi xưa Ti Nguyệt gây thù chuốc oán không ít, mượn xác chết từ thuở sơ sinh mà kéo dài sinh khí đến hiện tại xem như là kỳ tích rồi. Tạ Khánh Dư hiểu điều đó."
Hồi Tiểu Bạch bị Ti Nguyệt ném vào Vong Xuyên, nó chỉ mới lớn chừng cây đũa cả. Rắn thù dai lắm, tám trăm năm sau báo thù cũng chưa muộn.
"Còn vấn đề sinh tử giữa đệ và A Dao?"
Mạc Tử Liên chưa kịp đáp thì có giọng nói xen vào, "Ông già muốn ta chuyển hết nguyên khí của Mạc cốc chủ sang A Dao, để bồi bổ sinh lực cho y."
Nạp Lan Hòa Lệnh nhảy ra ban công, vô tư nhìn hai người: "Ta và Mạc cốc chủ đều luyện đến tầng cuối của Mạn Châu Sa Thập Cửu Thức, công lực trong mình có chút đặc thù. Chúng ta bày nhiều trò như vậy để đánh gục Mạc cốc chủ là nhằm cướp đoạt nội công của y truyền cho A Dao, như thế A Dao sẽ kéo dài thêm được mấy năm, nhưng A Dao lại từ chối."
Mạc Tử Liên hỏi: "Ông chú từ đâu ra thế?"
Hòa Lệnh chỉ Quân Huyền: "Đến nhìn qua."
Mạc Tử Liên lập tức xốc chăn che đậy toàn thân ca ca, ngang ngược vênh cằm: "Ai cho nhìn khang lệ của ta?"
Hòa Lệnh tiếp tục chỉ chỉ: "Ta đã nắn cốt cho lệnh khang lệ."
"Thật sao?" Y xoa vai ca ca, nhớ lại lời Mạc Cửu nói là nhờ hắn được nắn cốt kịp nên mới giữ được căn cơ, bèn 'tốt bụng' vén chăn xuống gáy Quân Huyền, nói: "Ờ, cảm ơn ông chú. Cho nhìn tóc ca ca đấy."
Quân Huyền và Hòa Lệnh: "..."
Nạp Lan Hòa Lệnh lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Tử Liên tự biên tự diễn, ra bề gật gù: "Cái tính này giống y chang cha ngươi."
"Công lực đặc thù là thế nào?" Quân Huyền kéo chủ đề cuộc trò chuyện về.
"Ca ca quên rồi à, đó là có thể cướp đoạt nội công của người khác, giống như Trọng Yên đấy. Nhưng ta không đi theo con đường đó đâu, ca ca đừng lo."
Nghe vậy Quân Huyền mới nhớ ra bọn họ luyện song tu nên Mạc Tử Liên không cần cướp đoạt từ người khác, liền an tâm: "Vậy là ông ta muốn chuyển nội công của đệ cho A Dao, nếu đệ bị cướp hết nội công thì sẽ thế nào?"
Hòa Lệnh lại cướp lời Mạc Tử Liên: "Sẽ chết."
Mạc Tử Liên chà xát ngón tay ca ca, hung hăng trừng ông ta một cái: "Chỉ khi nào ông chú đủ sức đánh lại ta."
"Không được." Quân Huyền nghiêm nghị nói: "Nhất định phải phế ông ta để diệt trừ hậu họa."
Nạp Lan Hòa Lệnh: "Từ từ..." Ta đã giúp cậu chữa trị.
"Vâng, ca ca nói gì cũng đúng." Mạc Tử Liên liền ra dấu 'chúc mừng', cười tươi rói: "Ông chú đã được một bản truy nã của Hoan Lạc cốc."
"..." Nạp Lan Hòa Lệnh bị hai người phu xướng phu tùy khiến cho trầm mặc, có cảm giác Quân Huyền đang trả thù ông ta. Ông tằng hắng: "Ta có thể hỏi Mạc cốc chủ một câu không?"
Mạc Tử Liên xin mời. Hòa Lệnh hỏi: "Ngươi sẽ không gây bất lợi cho Ô Khê chứ?"
Ông và A Hoan giống như hai kẻ lạc mất thiên mệnh mà bốc đồng lao vào nhau, vì gia tốc của tuổi trẻ mà bén ra lửa, khác xa với sự đồng điệu giữa nàng và Tát Phục. Nàng thật là một người con gái vô cảm, nàng sinh ra Ô Khê rồi chết đi để ông suốt đời phải áy náy. Vì thế sau khi nàng mất, ông lìa bỏ Nạp Lan thị mà dấn vào giang hồ.
Từ nhỏ Nạp Lan Hòa Lệnh đã được dạy phải nhất nhất 'nghe lời' cha để chuẩn bị cho những sắp đặt sau này. Tuy Ô Khê là một giây phút xúc động, tuy ông biết nàng cũng lợi dụng ông như Tát Phục nhưng Hòa Lệnh không mong muốn Ô Khê rơi vào kết cục giống mình.
Mạc Tử Liên như nghe chuyện tiếu lâm, bật cười: "Sẽ không."
Nạp Lan Hòa Lệnh chắp tay cáo từ.
Bấy giờ Mạc Tử Liên mới kéo chăn xuống, tay không chải đầu cột tóc cho ca ca. Quân Huyền trầm ngâm một lúc lại nói: "Ta vẫn cảm giác tồn tại bàn tay cao hơn sắp đặt."
"Thiên mệnh kỳ diệu, vạn sự vô thường." Y hôn lên gáy hắn: "Huynh muốn ra ngoài hít thở không?"
Nói rồi Mạc Tử Liên xuống giường mang giày cho ca ca, đang lúi húi thì đỉnh đầu bị mổ một cái. Quân Huyền vuốt tóc y, dịu dàng cười: "Ta nào nỡ để đệ quỳ trước mình."
Mạc Tử Liên vui vẻ bế hắn lên xe lăn, đẩy người ra sân tản bộ. Quân Huyền thầm thở dài: tay không thể nâng, chân không đi được, thời gian sắp tới hắn cứ như búp bê vải. Song nhìn y săn sóc mình từng chút thì hắn cũng thích lắm.
Hai người đang trò chuyện dưới tán lá thiên tuế thì có người dưới vội vã bước tới, hành lễ rồi nói nhỏ vào tai Mạc Tử Liên. Y xua gã lui đoạn đẩy xe lăn, nhẹ nhàng nói: "Mạc Nhất 'đi' rồi. Thương cũ chưa lành lại chồng thương mới, nội thương, ngoại thương quá nặng, Nhất cứ tỉnh táo được chốc lát rồi lại hôn mê. Lúc Nhất tỉnh, ta hỏi gã về mọi sắp đặt của cha, gã nhất nhất trả lời tất cả, sau cùng ta hỏi Nhất có muốn về không, dù là thi thể..."
Quả đúng như Y Nhân nói: Tả Lang sẽ không phá vỡ nguyên tắc đến lần thứ hai. Gã nói Tiên cốc chủ và mười hai người kia đều đã vùi thây nơi đất khách, nào có cái lý chỉ mình gã được hồi hương? Tả Lang còn bảo: Từ khi Tiên cốc chủ mất, thuộc hạ cảm thấy cuộc sống này chẳng còn ý nghĩa gì. Mỗi ngày trôi qua chỉ có sự chán nản và trống rỗng, cho đến khi thuộc hạ nhìn thấy cốc chủ. Người chỉ là một đứa trẻ mà phải xa xứ, sống giữa dân phong, thế thái lạ lẫm nhưng thuộc hạ lại thấy từ người, không phải nỗi lo sợ hay sầu vương, mà là niềm an ủi. Cốc chủ luôn luôn nỗ lực tử tế với tất cả mọi người, người tự mình biến chốn xa lạ thành nhà và người tìm thấy niềm vui trong lòng nghịch cảnh. Mười ba năm tha hương, niềm vui duy nhất của thuộc hạ là nhìn ngắm người.
Và khi ôm nỗi hoang mang, mù mịt vì tự ý phá vỡ nguyên tắc về cốc, chính cốc chủ cho thuộc hạ ý nghĩa sống thứ hai. Sinh mạng của thuộc hạ kéo dài đến hôm nay là nhờ cốc chủ ban tặng, được chết vì người là vinh hạnh của thuộc hạ.
Lúc đó Mạc Tử Liên cứ tưởng Tả Lang nói xong rồi lại hôn mê, nhưng gã chỉ nhắm mắt, nói tiếp: Người mà thuộc hạ hổ thẹn nhất đời này là Đại hộ pháp. Suốt mười ba năm đó nỗ lực của thuộc hạ không bằng phân nửa Y Nhân. Y Nhân tàn phế nửa người song ý chí lại mạnh mẽ hơn thuộc hạ bội phần, y nhất định sẽ là trợ thủ đắc lực của cốc chủ.
Cuối cùng, không phải không biết, thuộc hạ chỉ không hiểu. Cả đời này thuộc hạ vẫn không thể hiểu ánh mắt của Đại hộ pháp nhìn mình, và cũng hết cơ hội rồi...
Tả Lang biết y muốn làm cái gì. Lời kế cuối Tả Lang nói chính là đang khẩn cầu Mạc Tử Liên giữ gìn Y Nhân.
Quân Huyền nghe người phía sau thở dài, liền hỏi làm sao vậy? Mạc Tử Liên đáp: "Ca ca có biết vì sao ta không đưa các đầu lĩnh theo trong chuyến này mà chỉ chọn các thanh niên ưu tú không?"
Quân Huyền cân nhắc: "Đệ muốn đổi cũ thay mới."
"Vâng ạ, người Tư có câu: nhất triều thiên tử, nhất triều thần* nhỉ? Cha vì bảo vệ ta mà thu xếp quá nhiều, từ trên xuống dưới trong cốc, ở các vị trí chủ chốt đều là người của cha. Ta dĩ nhiên không nghi ngờ lòng trung thành của bọn họ nhưng tiếc thay chính sự trung thành của họ với cha sẽ cản trở đường đi của ta. Và ta không thể để điều đó xảy ra."
* Vua đời nào có bề tôi đời nấy.
Y nói rồi dừng chân, sà xuống ghé vào đầu gối, úp mặt vào lòng bàn tay hắn, khẽ nói: "Có lẽ sẽ rất khó khăn."
Hoan Lạc cốc là quê hương, là mái nhà song đồng thời cũng là trọng trách, là một vùng đất có người thống trị, có dân tình cần phải liên tục đổi mới và phát triển. Mọi sự thay đổi đều sẽ làm phát sinh mâu thuẫn, với tinh thần của Hoan Lạc cốc, tất khó tránh khỏi những phản ứng gay gắt buộc phải được giải quyết bằng bạo lực. Đến lúc chĩa mũi kiếm vào chính những người mà mình đã quen thuộc từ ấu thơ, liệu y có dám xuống tay?
Có. Y dám chứ. Chỉ là 'sẽ rất khó khăn'.
Nhưng y 'phải' làm. Địa vương thành thay đổi, Hoan Lạc cốc cũng phải thay đổi.
"Liên, nếu đệ muốn..." Quân Huyền xoa đầu y, dịu giọng nói, "ta có thể đưa đệ về núi Trữ Linh. Ở đó có nhà, có cửa, ta có thể chăm sóc đệ, nuôi đệ, cho đệ ăn ngon mặc đẹp, tất cả ta đều có thể làm được. Chỉ cần đệ muốn rũ bỏ mọi gánh nặng trên vai, hai chúng ta cùng nhau quy ẩn, sống giữa non sông nước biếc, không màng tên tuổi trên hồng trần."
Chỉ cần y muốn, hắn sẽ cố hết sức để cho y.
"Ca ca thật thương ta." Mạc Tử Liên vấn vít bờ môi trong lòng bàn tay hắn, cứ quỳ trên đất, tha thiết nói: "Ta đã nhận được quá nhiều từ tất cả, vật chất, tình yêu thương, sự hi sinh, niềm hi vọng và mong chờ. Ta phải có trách nhiệm với bọn họ. Ca ca, làm sao ta có thể bắt huynh gánh vác nhu cầu của mình? Ta không thể lại bắt huynh gánh vác như trước đây. Ca ca, trước đây ta đã yếu đuối làm sao, cuộc sống khó khăn biết bao mà huynh vẫn luôn gắng gượng sống tiếp. Vậy mà ta đã chọn cái chết mà ruồng bỏ huynh một mình trên cõi trần. Ca ca, ta có lỗi với huynh..."
Đáng lẽ ra Kính Minh nên tiếp tục sống, y nên rời xa Hầu gia mà tiếp tục sống, đồng cam cộng khổ với dân tộc của mình. Đáng lẽ ra Hoa sen không nên trầm mình xuống Vong Xuyên, y nên can đảm mà đấu tranh vì sự rung động Tinh quân dành cho mình. Thế nhưng y đã chọn cái chết, trốn tránh tất cả, đổ lên vai người cao quý này gánh nặng trĩu xuống địa ngục.
Trời đất chứng giám trong lòng y đã hốt hoảng, lo sợ dường nào khi biết ca ca rơi vào tay kẻ thù. Y tỏ ra bình tĩnh, y cố giữ cái đầu lạnh, song khi ngã ngũ - trái tim y như bị dây gai siết chặt, tâm trí như tan vỡ mất rồi. Y không dám tưởng tượng ca ca đã gặp phải chuyện gì. Thật may, may là hắn đã không sao. Chỉ trải qua cảm giác này trong khoảnh khắc mà Mạc Tử Liên đã ngỡ mình cận kề cái chết, vậy mà y đã bắt ca ca phải gánh chịu nỗi đau gấp bội.
"Liên Nhi đừng khóc." Quân Huyền lo lắng: "Ta không sao rồi, đừng khóc."
"Ta không khóc." Y áp hai tay hắn lên khuôn mặt khô ráo: "Ta không khóc. Đã từ lâu nước mắt của ta đều hóa thành quyết tâm muốn bảo vệ huynh."
Quân Huyền được y ôm gọn vào ngực, lắng nghe lời thề hứa đanh thép nhất thế gian, "Mạc Tử Liên ta, hai mươi ba tuổi, từ ngày hôm nay trở thành bầu trời che mưa chắn gió cho Quân Huyền."
Rảo khắp chân trời góc bể, tìm đâu người thứ hai như y?
Quân Huyền chỉ muốn nói: lòng tốt của đệ đã cứu ta. Sơ tâm của y dù trải qua bao trắc trở vẫn chưa từng thay đổi, trái lại càng vững như bàn thạch, vì thế y chinh phục được mọi người xung quanh. Và hắn là nhờ vậy mà gặp dữ hóa lành.
Khi A Dao trối rằng không muốn nợ ai, Quân Huyền biết thực ra hắn ta chỉ không muốn nợ Mạc Tử Liên, thế nên A Dao mới từ chối nhận truyền công từ Nạp Lan Hòa Lệnh. Có lẽ bởi vì là song sinh nên Dao Quang thấu hiểu Ti Nguyệt ở một mức độ nào đó. Từ khoảnh khắc A Dao đưa kiếm Liên Hề cho Quân Huyền là hắn ta đã ra quyết định cuối cùng. Đó là quyết định không nợ bất kỳ ai ngoài Tạ Khánh Dư. Do đó, chính nhờ lòng tốt của Liên Nhi đã cứu hắn.
Mạc Tử Liên chờ cho cảm xúc dịu bớt rồi hôn ca ca một chút. Quân Huyền có chút ngượng nghịu đè trái tim đập như trống bỏi. Y mỉm cười sờ vào viền mi hắn: "Đôi mắt của huynh, nhất định ta sẽ trả lại ánh sáng cho chúng. Ta rất muốn thấy mình chìm trong ánh sáng dịu dàng nhất thế gian."