Viết ra rồi xóa, viết lại rồi lại xóa, cũng chẳng hiểu vì sao mình mãi không viết xong chương này.
Dịch bệnh phức tạp, lo âu dâng cao, mong các bạn luôn bình an, tâm hồn lẫn thân thể.
.
Mạc Tử Liên gác chân nghe Thập Tam ba hoa các kỹ xảo vốn liếng tới tận nửa đêm, nằm xuống liền mộng mị bòng bong, tờ mờ sáng đã nóng bức thức dậy, tẽn tò gần chết trốn đi tự xử. Sau đó y cặp nách ván giặt đồ ra chọi Thập Tam, bắt lột trần quỳ sám hối.
Tam Nhi trợn to mắt: ủa chi?
Cốc chủ hừ mạnh quay đi, trong ngực bức bối anh ách, cần phải xả.
Thế là Thất và Bát đang nấu bữa sáng thì bất ngờ bị chủ tử xông vào bếp đá bay ra ngoài. Tam định pha trò xoa dịu cơn quạu của cốc chủ cũng ăn mắng. Ngũ mới ngủ dậy thay ca nên chưa kịp nắm tình hình, vừa trèo lên xà nhà liền bị ai kia ném củ hành vào mặt... Mọi người liền kéo Mạc Nhị đi gặp thằng út.
Tam Nhi cởi trần quỳ ván giặt đối diện với mười mấy con mắt của bọn họ, ấm ức nói: "... Ta không biết gì thật mà."
.
Mạc Tử Liên một mình cặm cụi trong bếp. Cục than ngửi thấy mùi thơm, giơ hai chân trước cố ngó vào, chợt nhảy tót, thoăn thoắt trèo lên vai y.
"Ơ hay." Mạc Tử Liên cầm xẻng bếp hất nó ra, nó 'méo' một tiếng múa vuốt, cào trúng búi tóc rồi mắc kẹt, bối rối giật tóc y. Bị sức nặng của con mèo treo dưới đầu, y đau đến trợn mắt, bóp gáy quăng nó xuống đất.
Bao Hắc Tử trốn phía sau chạn bát, meo méo cãi lộn. Mạc Tử Liên vác ghế rượt nó chạy vòng vòng: "Con mèo chết bằm!"
Đuổi mèo nhỏ đi, y sửa sang đầu tóc rồi tiếp tục rán thịt. Một hồi sau có 'mèo lớn' cũng bị mùi thơm dẫn dắt mò đến, dựa vào vai y lầm rầm: "Bảo bối... đang làm gì vậy?"
"Ôi ca ca, tóc huynh còn chưa chải kìa." Mạc Tử Liên gắp thịt ra đĩa rồi lau tay, quay lại vuốt tóc hắn. Quân Huyền ngửi mùi, bất ngờ hỏi: "Đệ biết nấu ăn sao?"
"Mấy món đơn giản thôi ạ." Y dịu dàng nói: "Huynh thật là... Áo ngủ chưa thay, giày cũng chưa mang đàng hoàng mà đã chạy đi tìm ta rồi. Hôm nay ta nổi hứng dậy sớm chứ không có gì hết. Ca ca rửa mặt đi rồi chúng ta ăn sáng nhé?"
Quân Huyền dụi mắt buông tay ra. Mạc Tử Liên bê cháo nấm và thịt rán kèm theo cải muối lên bàn. Ca ca nhanh chóng trở lại, dường như khá nôn nao nếm thử tay nghề của y, gắp một miếng thịt: "Tay đệ có sao không?"
"Không sao ạ. Ta cắt không được đẹp lắm thôi chứ không sao hết." Mạc Tử Liên hồi hộp nhìn hắn nhai nuốt, vội hỏi: "Được không ạ?"
"Chà... giỏi lắm." Ca ca khen làm y vui quá trời quá đất.
Sau bữa sáng, Mạc Tử Liên hăm hở xách Diễm Dương ra sân để tiêu diệt mỡ. Quân Huyền hơi mệt nên cho phép mình làm biếng, dựa vào tràng kỷ đút mèo ăn. Con mèo mềm nhũn vắt trên cánh tay hắn, ngửa mặt hứng nắng.
"Mi trêu y hoài vậy hử?" Quân Huyền nhéo tai nó.
"Mi - ao..." Bao Hắc Tử ôm tai.
"Xì!" Bạch Bồng đột ngột thò mặt vào dọa Hắc Tử té lộn mèo xuống đất. Quân Huyền mỉm cười xoa đầu nó, sờ trúng vảy ngược*, toàn thân rắn giật mình quắp lại, cắn vào tay hắn. Lực cắn rất mạnh, tưởng như xuyên qua bàn tay, mùi máu kích thích đồng tử hẹp dài co rút, con rắn bơm nọc độc, tham lam hút máu.
* Tương truyền loài rồng có một cái vảy ngược sau gáy, đụng vào sẽ làm rồng nổi giận.
"Bạch Bồng!" Mạc Tử Liên thất sắc phi đến giật nó ra, cầm tay hắn: "Huynh có sao không?"
"Ta... ổn..." Quân Huyền mềm nhũn phát âm mơ hồ, nào ngờ độc rắn mạnh như vậy. Mạc Tử Liên bắt mạch rồi nhẹ nhõm thở ra, thấy hai lỗ răng sâu hoắm trên tay ca ca, thần sắc y lại tái mét đi, nổi trận lôi đình mắng con rắn: "Sao mày hư thế hả? Ta cho mày ăn không đủ no sao? Hay da mày đủ dày rồi?"
Bạch Bồng khiếp hãi cuộn tròn lại. Mạc Tử Liên giận dữ ném nó xuống đất, đá văng đi, con rắn chạy trốn, ở xa xa co rúm nhìn chủ nhân.
"Ít cũng phải nửa canh giờ nữa huynh mới cử động được." Y bế hắn lên, nhanh chân trở vào nhà đắp thuốc lên vết thương. Quân Huyền nghỉ ngơi lấy sức nói: "Ta quên Thiên Bạch Xà có vảy ngược như rồng, tại ta chạm vào nên nó mới kích động, đừng trách nó."
"Vâng. Loài này rất khát máu, cứ ngửi thấy mùi máu là sẽ mất kiểm soát." Mạc Tử Liên xoa bóp tay chân cho hắn: "Ta luyện Vu thuật trên Bạch Bồng từ lúc nó vừa nở ra nên mới chi phối được, chứ Thiên Bạch Xà là loài nguy hiểm nhất nhì trên sa mạc... Ơ, sao ca ca biết Thiên Bạch Xà?"
Quân Huyền thầm đáp: ta là tổ tông của nó đây.
Độc của Bạch Bồng dần ngấm làm cơ bắp của hắn thả lỏng, Mạc Tử Liên xoa tới đâu cũng thấy mềm mại, có cảm giác như ca ca đang tan ra. Y tranh thủ ôm người lên đùi nắn bóp cho sướng tay: "Ca ca của ta thật mềm."
Quân Huyền không có sức trả lời, qua phần tư canh giờ mới miễn cưỡng nhúc nhích được một tay chặn lại móng vuốt. Mạc Tử Liên bật cười xoa xoa tai ca ca, hắn như được gãi đúng chỗ ngứa, thoải mái híp mắt.
Chao ôi, từ góc độ của y thì có khác nào đang nựng một con mèo không cơ chứ.
"À." Mạc Tử Liên nhớ ra một việc, cầm Diễm Dương lên: "Ta muốn hỏi là... ừm, có phải ca ca đã nhờ Cái Bang đúc lại Diễm Dương không?"
Lập tức Quân Huyền ném một cái liếc sắc bén về phía y, nhạt nhẽo nhếch môi.
Mạc Tử Liên liền đỏ bừng mặt, xấu hổ gục đầu xuống vai hắn: "Ta đúng là đồ ngốc. Tới tận bây giờ mới để ý..."
"Ngốc chết mất." Quân Huyền tán thành: "Ngốc nghếch như đệ thì nên giấu vào tủ kính để ngắm thôi."
Y im thin thít cho bớt xấu hổ rồi mới dám hỏi: "Thế là... thế là mọi việc ta làm bấy lâu nay, Yến sư bá đều biết hết rồi ạ?" Đồ ngốc mình! Sao tới tận bây giờ mới để ý đến sự thay đổi của Diễm Dương! Cái Bang đồng ý đúc lại kiếm tức tám, chín phần mười biết hết rồi. Bảo sao Yến sư bá tránh né mình. Lỡ sư bá đánh giá mình không đàng hoàng rồi không muốn gả ca ca thì sao đây?
Quân Huyền hỏi ngược lại: "Đệ có biết vì sao giang hồ xưng Thiếu Lâm và Cái Bang là Nhị chấn không?"
Mạc Tử Liên gật đầu, dĩ nhiên có thể đoán ra đôi phần.
"Tư quốc thịnh hành Phật giáo, thiện nam tín nữ nhiều vô kể, Hoàng thái hậu và Thái hậu, cùng các phu nhân thế giá đều tin Phật. Chùa Thiếu Lâm đã có lịch sử trên núi Phật Thủ hơn sáu trăm năm, là đất thiêng hành hương của hàng vạn tín đồ, cơ nghiệp thâm sâu không thể lường được.
"Cái Bang có câu: 'thiên hạ tứ phương, non sông chuyển dời, không một thời nào không có Cái Bang', thứ bọn họ nắm giữ là tin tức. Bàn về tin tức, tuyệt đối không môn phái nào nhạy hơn Cái Bang. Nếu thừa nhận giang hồ xem trọng danh tiếng thì ai cũng phải nể Cái Bang ba phần. Thực ra có một câu nói đơn giản để mô tả Cái Bang..." Quân Huyền thoáng dừng lại rồi bảo: "Ở đâu có Cái Bang, ở đó có giang hồ."
"Thế nên hầu hết căn cơ của giang hồ thuộc về Nhị chấn, ái chà." Y xuýt xoa: "Còn Ngũ đại ạ?"
"Chuyện của Xuyên Sơn chúng ta không cần nhắc lại nữa. Về Tiêu Dao cung, trước thời loạn vốn cũng là một đại phái danh chấn giang hồ rồi dần xuống dốc trong chiến tranh, đến nay thường có giao dịch qua lại với quan trường, chân trong Hắc đạo khá sâu, nhưng mãi vẫn không khởi sắc.
"Đao Khách trang do một tay Xích trưởng lão lập nên, không nhận danh 'hiệp', chỉ làm khách, uy tín trên giang hồ cực tốt, khiêm tốn có thừa, hai Võ Lâm Minh chủ liên tiếp đều xuất sư từ tay Xích trưởng lão - thực có thể xem là chẳng có chỗ nào đáng chê trách, tiếc..."
Quân Huyền đột ngột im bặt. Đó là vết nhơ của cả chính đạo.
Mạc Tử Liên thầm cảm khái: Xích trưởng lão làm người quá thận trọng, có được tất cả nhờ thận trọng mà sai cũng ở sự thận trọng đó. Nhưng cứ xem độ điên của Tôn chủ kia kìa, ai biết Phó gia còn những kẻ nào điên hơn, Xích trưởng lão kiêng kỵ bọn họ cũng có cái lý khó cãi.
Đúng là nước trong quá thì không có cá. Người sống trên đời đều từng làm vài chuyện không muốn nhìn lại.
"Nghê Mi lâu do cố lâu chủ Vân Tích Nhược dựng lên." Quân Huyền tiếp tục: "Nguyên thân là lầu dệt lụa, chỉ thu nhận nữ đệ tử, tuy rằng kín đáo nhưng rất năng nổ hành hiệp, cứu tế. Bởi vì Nghê Mi chỉ toàn nữ nhi nên giang hồ cũng khá giữ kẽ, ta không rõ về họ."
"Huynh mà có thể kể vanh vách về Nữ Nhi quốc thì ta sẽ nghĩ là ca ca của ta bị đánh tráo rồi mất thôi." Mạc Tử Liên cười ám muội sờ eo hắn: "Phải cởi áo ra kiểm tra."
Quân Huyền cảm thấy lạ: mới qua một đêm mà sao Liên Nhi học được cách đùa giỡn lưu manh rồi? "Sự việc vừa qua của Nghê Mi ta cũng không muốn nói nhiều nhưng ta cho rằng nó bắt đầu không lâu sau khi Lão các chủ chết."
"A? Sao huynh nghĩ vậy?" Mạc Tử Liên ngạc nhiên, cứ đinh ninh là Trọng Yên bị lão biến thái hăm dọa cơ.
"Đệ đánh giá thấp người lập ra một môn phái như thế à? Lão các chủ ngu gì mà mạo hiểm cả cơ đồ Bồng Vân vào chuyện đó. Đệ quên lý do bọn họ sát hại Vân cố lâu chủ rồi?"
"Là để chiếm đoạt điệu Vấn Thượng Gian!" Mạc Tử Liên chợt lóe lên một ý tưởng: "Chẳng lẽ lão biến thái muốn học múa?"
"..." Quân Huyền phủ định: "Không đâu." Ngữ khí có chút bất đắc dĩ, "Bảo bối, đệ thực sự tin rằng Trọng Yên bị Lão các chủ chi phối sao?"
"Tức là..."
"Quan hệ giữa đôi bên là tình nhân bí mật, hoàn toàn không phải ép buộc. Ta nói rồi - Lão các chủ không ngu, chẳng qua Trọng Yên cao tay hơn. Thu đường chủ là người rõ về chuyện này nhất. Con bé Hạ Cẩn chính là kết quả giữa Trọng Yên và Lão các chủ."
Mạc Tử Liên có chút giật mình, y không ngờ ca ca sẽ sử dụng một từ ngữ như 'kết quả'.
Nếu thực sự là Trọng Yên tự nguyện thì tất cả mọi chuyện đều trở nên dễ hiểu hơn. Trước đây bà ta chính là một trong số đệ tử chân truyền của Vân Tích Nhược. Lão các chủ nào ngu đến mức nghênh ngang 'cắm xẻng đào góc tường nhà người ta', chuyện bể ra thì rõ ràng lão mất sạch danh dự, khả năng cao là Trọng Yên cũng phần nào ưng thuận.
"Có khả năng Lão biến thái nắm được điểm yếu gì đó của Trọng Yên." Y băn khoăn.
Quân Huyền lắc đầu: "Vân cố lâu chủ giết Lưu Ly bảo chủ để chiếm đoạt bí kíp, mưu cầu danh hiệu Võ Lâm Chí Tôn, người như vậy sẽ nhìn trúng một đệ tử nhu nhược sao? Người như vậy có thể không phát hiện đệ tử của mình bất ổn* sao?"
* Bé Cẩn năm nay mười hai tuổi (chương 79), Vân Tích Nhược chết hơn mười ba năm trước (chương 05), nếu ai thắc mắc.
Mạc Tử Liên lặng đi.
"Không phải Lão các chủ ép buộc Trọng Yên mà lão mới bị Trọng Yên lợi dụng để giết thầy cướp ghế Nghê Mi lâu chủ."
Quả thực, lý giải thế này mới phù hợp với thực tế. Nếu Trọng Yên bất đắc dĩ thì tại sao Hạ Cẩn bị vứt bỏ ở Bồng Vân các? Nếu kẻ chủ mưu tất cả là Lão các chủ đã chết từ lâu thì cái gì bó buộc Thu Nhậm gần mười năm qua?
Mạc Tử Liên lăn tăn vẽ ngón tay: "Với tính cách của Thu Nhậm thì cũng khó mà chấp nhận bị kìm kẹp như vậy."
"Đệ có nhớ ta từng nói trước đây trên giang hồ có một số lời đồn về Bồng Vân các không? Một nửa là bậy bạ, một nửa thì có phần đúng."
"Ý huynh..." Y mở to mắt thốt lên: "Thu Nhậm thực sự đã giết lão biến thái!"
Quân Huyền cười nhạt. Dĩ nhiên Thu Nhậm không trực tiếp thừa nhận nhưng cứ xem thái độ mà suy, tuy nhiên...
"Má nó," Mạc Tử Liên vò tóc, kinh ngạc đến văng tục, "chính đạo các huynh bị sao vậy? Hay chẳng lẽ giang hồ đất trong có truyền thống đệ tử kết liễu sư phụ?"
Hết Trọng Yên giết Vân Tích Nhược, rồi bị quả báo là Khuynh Tự lật đổ thì thôi đi, sao mà đến Thu Nhậm cũng kết liễu Lão các chủ thế này? Y bị vỡ mộng về chính đạo rồi đó!
"Cẩn thận cái miệng của đệ." Quân Huyền bóp má y.
"Nhưng mà, thực chất, ai giết ai cũng chẳng là vấn đề, dù thế nào thì Thu Nhậm vẫn sẽ là người gánh vác." Y thì thào: "Đó là ý nghĩa màu áo của Thu Nhậm phải không ạ?"
"Ừm."
Cái 'tuy nhiên' dở dang trên cũng hàm ý này, kỳ thật, hắn linh cảm đó không phải Thu Nhậm, người đã kết liễu Lão các chủ, chắc chắn - là Lý Thương Lan. Dù không có bằng chứng song hắn vẫn tin tưởng vào điều này.
Bởi vì sau khi cắt cổ Trọng Yên, Lý Thương Lan đã cười với hắn và nói 'đa tạ' bằng khẩu hình.
"Trong những bức thư pháp treo ở chỗ Thu đại tỷ có ẩn chứa huyền cơ." Mạc Tử Liên kỹ lưỡng cân nhắc ngôn từ: "Chỉ mấy ai đã quen thuộc với các kỳ môn pháp trận mới nhìn ra được."
"Đệ nhìn ra?"
"Vâng, từ lúc mới bước vào tiệm bài, ta đã phát hiện trên trần nhà có ẩn giấu cơ quan. Mấy bức thư pháp Lý Thương Lan cố ý treo trong phòng thì có bố cục và cấu trúc khá là, là... Ai da, giải thích cho huynh mà không nhìn bức vẽ thì khó lắm. Tóm lại là ta cứ thấy nó giông giống một, ừm, sơ đồ địa đạo..."
"Tử Liên!" Quân Huyền bật dậy bịt kín miệng y, thần sắc trắng bệch như nghe phải chuyện rất đáng kinh hãi.
Mạc Tử Liên phản xạ ôm sống lưng căng thẳng của hắn, kinh ngạc trước biểu cảm hoảng hốt hiếm hoi trên khuôn mặt hầu như luôn bình tĩnh.
"A..." Bởi vì cử động mạnh quá nhanh, chất độc kéo căng cơ Quân Huyền, đau nhức đến run cả người. Mạc Tử Liên vội vã thả chân xuống đất, bế hắn ngồi ngang trên đùi, nhíu mi xoa bóp: "Ca ca ngoan nào, không ngoan sẽ bị đánh mông."
Quân Huyền chẳng còn tâm trí để ý đến lời chọc ghẹo của y, hít thở sâu để trấn tĩnh lại rồi hỏi: "Liên, đệ thực sự xem hiểu bức thư pháp kia?"
Hắn nói rất chậm, nhấn rõ từng chữ, như muốn xác nhận một chuyện cực kỳ quan trọng. Mạc Tử Liên duỗi ngón trỏ xoa mi đầu nhíu chặt của ca ca, đáp: "Nếu như ta có thể xem kỹ hơn, không sớm thì muộn sẽ vẽ ra được sơ đồ hoàn chỉnh."
"Không được." Quân Huyền có phần khẩn khoản: "Đệ đừng vẽ ra gì cả. Nhé? Liên Nhi?"
"Huyền ca." Đáy mắt Mạc Tử Liên tối xuống, giọng cũng trầm hơn, "Có chuyện gì vậy ạ?"
"Sơ đồ đó... chỉ sợ là mật đạo trong cung."
"Trong cung? Hoàng cung à? Làm thế nào huynh biết chuyện này? Có phải liên quan đến Cái Bang không?" Y đè vai hắn.
Quân Huyền hơi ngẩn ra, lại cảm giác được áp lực trập trùng từ y, tri giác này được rèn luyện qua kinh nghiệm, thường chỉ xuất hiện khi hắn đối diện với một sự đe dọa. Bàn tay đặt trên vai lúc này tràn ra áp lực giống vậy. Như là... không cho phép hắn nói dối. Ơ hay?
"Ai da!" Mạc Tử Liên không đề phòng bị húc một cú cho lộn mèo ra giường. Quân Huyền ngã trên người y, đầy bất mãn: "Ta không giận đệ giấu giếm thì thôi, đệ còn chất vấn ta?"
"Ta sai, ta sai, đều là ta sai." Y cười rộ xoa quai hàm, mò móng vuốt vỗ mông hắn.
Quân Huyền chợt nói khẽ: "Thích nghe đệ cười."
Mạc Tử Liên ngửa bàn tay che đậy khóe miệng nhếch cao tít như trăng non, cười sướng bụng rồi ngồi dậy hôn lấy hôn để khuôn mặt hắn, đáp: "Ta cũng thích ăn ca ca lắm."
"Liên, ưm... Sư phụ đã nghiêm khắc bắt ta dừng lại, người nói chúng ta không được lún sâu thêm nữa. Thế cục của giang hồ từ sau thời loạn chịu ảnh hưởng của các 'thế lực bên ngoài' rất mạnh, cho đến bây giờ vẫn chưa dứt ra được hoàn toàn... Đó chính là lý do Xuyên Sơn, Đao Khách, Nghê Mi và Bồng Vân đều xảy ra chuyện. Chỉ có Nhị chấn và Tiêu Dao, tức các môn phái thành lập trước và tồn tại qua chiến tranh, là vẫn có thể giữ vững nền móng... Dừng lại." Quân Huyền nhíu mày che miệng y, không cho hôn nữa.
"Tốt quá, Yến sư bá ngoài mặt thì chẳng màng sự đời nhưng người thực sự rất quan tâm đến chúng ta." Mạc Tử Liên mân mê ngón tay ca ca, cười: "Ta biết Cái Bang có liên hệ tin tức với vị nhân vật lớn nào. Ta thậm chí đã được gặp giai nhân."
Y càng cười tươi hơn: "Phải Nhàn vương gia không?"
Chu choa mẹ ơi, mỗi nhớ tới Đại mỹ nhân là y chỉ có độc nhất một suy nghĩ là: 'Muốn sờ vào xem cái mặt đó có phải đồ thật hay không quá.'
Quân Huyền gật đầu: "Đúng là Nhàn vương điện hạ." Lạnh giọng hỏi, "Đệ thấy người ta đẹp lắm à?"
"Ôi ca ca, đẹp mà dữ như quỷ thì có dát vàng ta cũng ném đi. Như ca ca là đệ nhất, không ai địch nổi."
"Nịnh nọt."
"Ca ca đừng lo, ta đã có tính toán." Kể từ sau ngày ấy, Mạc Tử Liên đã kể hết mọi chuyện mình từng trải qua với ca ca, tất cả, không che đậy, không úp mở. Cảm giác cũng không tệ như y tưởng tượng mà trái lại rất nhẹ nhõm, giống như nhổ ra được cục nghẹn tắc ở yết hầu bấy lâu. Y hứa với ca ca sẽ không che giấu các tính toán của mình nữa.
Không bao giờ, sẽ không bao giờ làm ca ca đau lòng nữa.
Quân Huyền chăm chú nghe tính toán của y xong, chưa nói ổn hay không ổn, chỉ trầm ngâm. Mạc Tử Liên thường xuyên chẳng nhìn ra ca ca đang suy nghĩ gì nên cũng lười thắc mắc, mặc kệ mà ôm ca ca, bóp bóp cho thật đã!
"Một vấn đề nữa." Quân Huyền bất chợt đẩy y ra, nghiêm túc hỏi: "Nhu cầu của đệ nhiều hơn trước đây phải không?"
Mạc Tử Liên lập tức đỏ mặt, ban ngày ban mặt tự nhiên được hỏi câu này thì biết trả lời thế nào?
Ca ca lại còn hôn tai y: "Bảo bối..."
Y xốc vạt áo hắn lên sờ mó, mạnh miệng: "Ta thông qua cách này để luyện công, chứ không có sa đọa đâu."
"Ừ, ừ, đệ chăm chỉ nhất." Quân Huyền xuôi theo sức ép của y ngả lưng xuống. Mạc Tử Liên kéo cánh tay gác lên cổ, hôn mi mắt hắn, chợt hỏi: "Ca ca, sau khi xong chuyện này, ta đưa ca ca về cốc nhé?"
Vuốt ve khuôn mặt ngẩn ngơ phía dưới, y yêu thương lặp lại: "Huyền ca ca có muốn theo ta về nhà không? Nhà của ta ấy."
"Muốn." Quân Huyền tức khắc ôm chặt y, dùng hết sức bình sinh ôm ấp đến vỡ cả giọng vì xúc động: "Ta, muốn..."
Một mẩu chuyện nhỏ:
Đại mỹ nhân nào đó: Xấu thì bị vùi dập, đẹp quá cũng bị ngờ là đồ giả. Ta khổ quá mà.
Sen: Cho sờ tí rồi biết thật giả ngay.
Đại mỹ nhân rút kiếm: Ta xiên.
Tưởng đùa mà hổng có đùa, bạn nào đã đọc Thần tử có nhớ lúc bé Sen gặp Nghi meo meo (chương 66), hành động đầu tiên chính là lao đến muốn sờ mặt người ta (mà thất bại). Sen đẹp và bé thích ngắm người đẹp lắm.