Mưa xuân rả rích, gió mang hương hoa lê tươi mát thổi qua búi tóc đen huyền của người thiếu niên.
Trúc xanh điểm cổ áo đứng, thiếu niên cõng trọng kiếm chạy tới trước nam tử đưa lưng vận phục trang tương tự, đuôi mắt hoa đào hơi xếch, cất tiếng hỏi: "Sắp đến giờ rồi mà các sư tỷ còn bận làm gì chưa xong vậy ạ? Hồ sư huynh và mọi người đang chờ."
"Nghe nói có một sư muội bỗng dưng không khỏe." Mộ Bạch Thủ đáp lời Quân Tiêu Mặc, thấy vai áo cậu bị mưa hắt sẫm màu thì tính đặt tay lên dùng nội lực hong khô nhưng thiếu niên lại tránh đi, ho nhẹ nói: "Ta cũng đâu còn nhỏ bé nữa."
"Ừm." Mộ Bạch Thủ đổi thành đấm vai cậu, ánh mắt ôn hòa.
"Đường ca." Mộ Chỉ dìu một thiếu nữ sắc mặt tái xanh, cùng một sư tỷ nữa theo sau đang xoa lưng người bệnh, từ cuối hành lang tiến tới bảo: "Mi sư muội vừa nôn hết ra, hiện tại rất choáng váng, ta sẽ cưỡi ngựa cùng với muội ấy. Mau, không thể chậm trễ thời gian của mọi người nữa."
Mộ Bạch Thủ gật đầu, quay đi sải bước dẫn trước. Quân Tiêu Mặc đang định giúp đỡ thì Mộ Chỉ đã đưa lưng cõng Mi sư muội lên, nháy mắt với cậu.
Thiếu niên sượng sùng theo sau.
Lôi Đài Tỷ Võ năm nay mẹ của Tiêu Mặc không ra quân mà ở lại trấn giữ địa bàn, đại sư huynh Hồ Thư và tam sư huynh Mộ Bạch Thủ nhận trách nhiệm quản lý đoàn đệ tử Xuyên Sơn. Quân phu nhân hết sức không yên lòng vì tiền lệ của Lôi đài năm ngoái, tốn một phen thuyết phục Dược lão ở bệnh xá đi theo trông nom. Tính tình Dược lão hơi gàn dở, từ trước khi Quân Tiêu Mặc ra đời, lão đã có mặt tại Xuyên Sơn, rất được cha mẹ cậu kính trọng nhưng lão lại thích sống cô lập, bình thường nhất định không bước chân ra khỏi núi trúc nửa bước. Hiện tại Dược lão chịu rời khỏi Xuyên Sơn, bất ngờ thích được hầu hạ, cơm phải bưng, nước phải rót tận nơi, lạnh phải có lò than, nóng phải có người quạt... Quân Tiêu Mặc chính là cu li của lão.
Khi cả đoàn nghỉ chân ăn trưa, Quân Tiêu Mặc đứng ở phía sau cần mẫn quạt mát để Dược lão được thoải mái bắt mạch cho Mi sư muội. Lão bảo: "Tinh thần chấn động kéo theo cơ thể cũng không khỏe thôi, chẳng cần thuốc men gì, đi ăn no rồi ngủ khò khò, sau đó tìm trò giải khuây là bình phục như vâm."
Mi sư muội được dìu ra thì Mộ Chỉ tiến lên, thần sắc nặng nề đưa ra một hộp sứ như trái anh đào bự, nói: "Cháu thưa Dược lão, đây là thứ làm Mi sư muội sáng nay chấn động tinh thần."
Dứt lời, nàng mở nắp hộp sứ, thì ra bên trong đựng son môi đã dùng vơi chút ít nhưng điều khiến người ta kinh khiếp là một mẩu đầu móng tay sơn màu hồng đào lộ ra trong tầng son.
Quân Tiêu Mặc hết hồn biến sắc, tay cầm quạt giật nảy. Đầu mày thưa thớt của Dược lão dựng lên, lão bình tĩnh dùng nhíp gắp 'dị vật' đó ra.
Rành rành là móng tay người.
Mộ Chỉ vô thức trề môi, rút khăn tay chùi sạch sẽ màu son mới toanh nàng phải xếp hàng từ sớm để mua. Nàng chợt phát giác Quân Tiêu Mặc lén nhìn mình, tinh nghịch hôn gió vẫy vào khăn tay thổi về phía cậu.
Tiêu Mặc lóng ngóng đỏ mặt ăn một cú thụi cùi chỏ của Dược lão, liền nhắm tịt mắt, quạt nhanh hơn. Lão hắng giọng, kỹ càng quan sát 'dị vật' rồi đưa lên mũi ngửi, không thấy gì đặc biệt. Hộp son cũng chẳng có chi kỳ lạ.
Vậy đây chỉ là một đầu móng tay người 'vô tình' lọt vào trong hộp son môi? Dược lão phổng mũi hừ lạnh, cầm kim cạo cạo mặt trong móng tay dính đầy son, phát hiện mình cào ra thịt nhão. Lão thọc tay vào ngực áo, dính hai ngón tay bột trắng gì đó rồi nhón mẩu thịt nhỏ tí ra vo vo, lại đưa lên mũi ngửi.
"Hoán Thi Thủy?"
.
Những dải đèn hoa đính tua rua nhiều màu đính từ đầu đình này qua đỉnh mái kia phất phơ trong gió. Không khí chìm trong sắc xuân ấm áp, oanh tước ca hát, người qua kẻ lại xúng xính váy áo như trẩy hội trên con phố tấp nập.
Mấy đứa hài đồng đang vui đùa chạy loạn chợt giật bắn mình trước góc tường mà ở đó có một nam tử nhắm mắt dưỡng thần. Thực chất bộ dạng người ấy rất chỉn chu, ngay ngắn nhưng tự bản thân hắn toát lên một cảm giác u ám, rét lạnh như người cõi âm, nửa gương mặt lại lồi ra vết sẹo dài cong vào mang tai làm biểu cảm trở nên vừa buồn vừa vui, quỷ quái, dữ dằn.
Tạ Lương Bích mơ màng híp mắt nhìn bầu trời, tự hỏi tại làm sao bản thân vẫn còn ở trên trần gian này? Tự hỏi tại con mẹ nó làm sao mà ta vẫn còn trói tay, buộc chân với gã đần thối, vô liêm sỉ họ Trầm kia?
Tay nải sau vai y xê dịch, nhúc nhích ló ra một cái mũi nâu ngửi ngửi gì đấy, sau đó thứ bên trong đạp đạp muốn chui ra. Tạ Lương Bích bực mình xách tay nải về trước, cởi nút thắt giải phóng cho cặp tai dài, con thỏ béo ngồi trên tay y, hai cái má phệ xuống, ngơ ngác nhìn ngó phố phường.
Người giang hồ cầm, giắt đủ thứ vũ khí qua lại, chè chén, cười ầm... trên phố rất nhiều, đa số là nhân sĩ tự do, một phần thuộc các môn phái nhỏ. Nhị chấn Ngũ đại có khu vực riêng để bày bố, ở đó thanh tịnh và trật tự hơn rất nhiều. Tạ Lương Bích ngáp dài, thấy một nhóm quan binh chạy qua ngã tư trước mặt, chắc là có gã giang hồ nào sinh sự.
Trầm Trác Sơn đang đi tranh phòng trọ, bởi vì Lôi đài nên nhà trọ, khách điếm sẽ rất nhanh hết sạch phòng. Bọn họ cũng không có nhiều tiền, chỉ đủ để đề phòng bị hét giá, thuê trọ xong là cả hai phải tìm việc làm thêm để chi cho ăn uống.
Mẫu quốc... thật bình yên.
Tạ Lương Bích bỗng nghĩ vậy, chinh nhân binh tướng, mong muốn nhất là gia quốc bình yên. Lúc còn ở Tây Thổ, cư dân thưa thớt, đời sống thiếu thốn, y thường xuyên tự trách mình không đủ nỗ lực. Đứng trên tường thành nhìn xuống, ngoài là giặc, trong là dân, chỉ ngăn cách nhờ một cánh cửa, hiểm nguy luôn luôn túc trực, y chưa bao giờ cảm thấy bản thân đem lại an bình cho người dân ủng thành.
Nhưng ở đây lại có điều y luôn ước ao: dân chúng an cư lạc nghiệp, bốn mùa ấm no. Biên cương kham khổ chính là để nội quốc bình an, dân chúng biên ải hẳn cũng cam nguyện lưu lại tiền tuyến chăm nuôi binh sĩ, góp sức bảo vệ gia quốc.
Mà Tạ Lương Bích y là kẻ phụ lòng trăm họ, mang tội với đất nước, với gia đình... thiết nghĩ không nên được chết dễ dàng, phải sống để trả giá, chịu dày vò. Kỳ thực đúng là Tạ Lương Bích vẫn chưa muốn chết, y luôn tin số phận của kẻ như mình là phải chết không toàn thây, không ai nhặt xác trên chiến trường.
"Ê! Ta lấy được lịch biểu diễn rồi nè!" Một người vọt qua chỗ Tạ Lương Bích nhào vào quán rượu, phe phẩy tờ giấy trong tay.
"Đâu, đâu, đâu? Cho xem với!"
"Má! Ngươi có biết chữ đâu mà đòi!"
"Tiểu huynh đệ! Ta gọi huynh đệ đấy! Lên trên đọc lịch cho cả quán nghe đi!"
"Được, được!" Hắn ta nhún một cái liền bay 'vèo' từ cửa lên gác lửng, hắng giọng nhìn giấy: "E hèm, để xem... Ồ! Năm nay có tới năm tiết mục lận! Giờ mở cửa, giờ bắt đầu là... Tiết mục đầu tiên là 'Như mộng lệnh bản mới' kể về... Sau đó đến 'Thương khung phá chướng' hợp vũ trống đồng, 'Tiêu dao trần'... Và cuối cùng, đặc biệt nhất, chính là màn độc tấu của Khuynh cô nương! Điệu 'Thiên nữ túy trần' tự sáng tác!"
"Ồ!" Tất cả khách trong quán đồng thanh, cụng chén vang trời: "Tuyệt vời!"
"Ôi những nàng tiên Nghê Mi lâu, ta sống một đời chỉ để hâm mộ các nàng."
"Bị đánh chết ta cũng phải đi xem!"
"Rốt cuộc Khuynh cô nương bị Nghê Mi lâu chủ giấu kín bấy lâu cũng được lên đài!"
'Lên đài'? Tạ Lương Bích chau mày, cực chướng hai chữ này, nàng ấy là cô nương xuất thân trong sạch, ai lại dùng từ ngữ ở chốn phong nguyệt gán vào nàng? Bỏ đi, y cũng biết bọn họ đâu được ăn học đầy đủ, lỡ miệng là khó tránh khỏi.
Khuynh Tự độc tấu. Bản thân y cũng khá bất ngờ, trước giờ Trọng lâu chủ bảo bọc đồ đệ cưng rất kỹ, chẳng dễ gì mà cho nàng lộ mặt trước giang hồ, các sư tỷ muội của nàng lúc nào cũng hằm hằm 'gã nào dám tiếp cận A Khuynh, bà đây cắn chết'. Có lẽ... rốt cuộc Trọng lâu chủ cũng muốn Khuynh Tự kén rể.
"Tạ huynh!" Trầm Trác Sơn hí hửng nhảy chân sáo cầm túi tiền trở về khoe: "Ta mặc cả thành công! Tiết kiệm được khá đấy! Chúng ta uống mừng một bữa đi! Ta nhịn rượu sắp điên rồi!"
Tạ Lương Bích xoa thỏ Tiểu Hoa, hừ lạnh quay đi.
.
"Tất cả bọn chúng đều do một mình đại hiệp bắt?" Quan sai không thể tin vào mắt mình trước hàng 'rồng rắn lên mây' ba mươi tên thổ phỉ bị trói gô, há mồm muốn rớt cả hàm hỏi.
"Ừ." Vị đại hiệp trẻ mặc áo trắng, cầm tờ bố cáo truy nã trước mặt quan đáp.
Quan vẫn khó tin được nhìn hắn, vai rộng eo thon, ngọc thụ lâm phong, đâu có như mấy gã vai u thịt bắp có thực lực kinh người, thế mà đơn độc đánh bầm dập ba mươi gã hán tử mà dẫn hết lên quan. Quan lại nhìn cô nương yểu điệu phía sau hắn, nàng như hoa xuân bị gió thổi liền lìa cành, làm sao giúp được hắn ta? Rốt cuộc quan nhức cái đầu nói lời cảm ơn, trao tiền thưởng cho đại hiệp rồi áp giải đoàn 'rồng rắn' về nhà lao.
Đại hiệp cầm túi tiền nặng trĩu ra trước mặt cô nương, bảo: "Đây, ta biết cách kiếm tiền."
"Phụt!" Mạc Tử Liên nhịn cười nãy giờ, không diễn nổi 'yểu điệu thục nữ' tiếp, ngất ngưởng cười phá lên, ôm tay ca ca để đứng vững. Y chảy cả nước mắt 'dạ, dạ' tán thành mãi mà vẫn còn buồn cười.
Quân Huyền không vui rút tay ra khỏi y, sải bước bỏ đi.
Ai bảo Liên Nhi luôn ăn mặc như hận mình không gặp được cướp nên bọn họ mới bị thổ phỉ chặn đường. Thật ra ban đầu Quân Huyền chẳng định bắt toán thổ phỉ đó lên quan đâu, hắn không rảnh, chỉ muốn cho chúng một bài học rồi thôi. Nhưng tên thủ lĩnh dám trêu ghẹo Liên Nhi bậy bạ, hắn nghe mà tức giận, vậy nên hạ thủ không lưu tình, tống thẳng bọn chúng, không ai còn đủ răng vào tù.
"Ca ca, ca ca ơi... Đừng giận nữa mà."
Quân Huyền có điều bất mãn, không muốn dừng lại nhìn y nhưng cũng không bỏ y rời khỏi tầm tay mình. Mạc Tử Liên luồn lách giữa dòng người, bổ nhào tới ôm lưng hắn, gọi nhỏ: "Phu quân."
"Phu quân đừng giận Liên Nhi nữa mà." Y xòe tay nắm vạt áo hắn để ôm chặt hơn, dụi dụi chóp mũi: "Đi mà, phu quân..."
Quân Huyền giật tay người nọ xuống, dẫn y đi đến chỗ vắng vẻ người, quay phắt lại, thấy y mở to hai mắt, bặm môi phình bầu má ra như con sóc nhỏ ngậm hạt, nắm tay áo hắn nài nỉ: "Ta thực sự sai rồi, lần sau sẽ không nháy mắt tình tứ với người khác nữa..."
Nhiếp Hồn thuật là loại võ công lấy sắc mị người, y đâu biết chỉ một cái nháy mắt lại chọc ca ca giận thế này.
"Ta không tin đệ." Quân Huyền vẫn còn hờn giận, lạnh lùng đáp: "Ta không tin đâu."
Mạc Tử Liên mím môi đẩy ca ca nép vào con hẻm gần đấy, dang tay chống tường vây hãm hắn trong lòng, ra sức gặm bờ môi kia. Quân Huyền mặc kệ để y hôn, ai ngờ tiểu tình nhân lại dám giữa ban ngày ban mặt ở ngoài đường xốc vạt áo, dán thân thể vào cọ xát, cắn mút da thịt trần trụi của hắn. Hắn siết bàn tay càn rỡ nọ, bóp cằm y, quắc mắt hỏi: "Đệ nghĩ mình đang làm gì đấy?"
Y ửng hồng má, thở hổn hển một tiếng, đôi mắt nửa ẩn chứa xuân tình nửa ướt át mờ mịt, ngượng nghịu đáp: "Mị thuật của ca ca mới là mạnh, làm ta đang ở ngoài đường cũng mất kiểm soát bản thân..."
"Tiểu yêu tinh mọc hoa trên lưỡi này." Quân Huyền cảm thấy y hơi 'có phản ứng' thật, phải bật cười, lửa giận trong bụng liền tắt, vòng tay xoa nắn ôn hương nhuyễn ngọc, thổi vào lỗ tai y: "Chẳng có một chút nghị lực nào cả."
"Đều tại, đều tại Mị thuật của huynh." Mạc Tử Liên hung hăng cắn chóp mũi hắn, lỡ rồi thì ném hết liêm sỉ luôn, buông thả, hưởng thụ sự vuốt ve từ người kia, động tình mềm giọng: "Ta ấy, chỉ dùng Mị thuật để lừa gạt kẻ xấu thôi. Huyền ca ca thì làm hoa xuân nở mọi nơi mọi lúc, luôn luôn quyến rũ ta không ngừng. Thật không công bằng, vậy mà còn giận ta..."
Quân Huyền bế thốc y lên, nhận thấy rất rõ ràng sự thành thật của cơ thể y, dĩ nhiên hắn không đủ mạnh mẽ để quá phận ở đây nhưng vì vẫn chưa gấp nên cố ý đứng yên chờ đợi. Tình nhân khó chịu vặn vẹo, thổi lửa vào vành tai hắn, làm nũng cọ xát: "Một lần thôi. Huyền ca ca, chỉ một lần thôi..."
"Ta không tin đâu, tiểu yêu tinh." Hắn cong môi lắc đầu, ôm y rời khỏi con hẻm.
.
Tình triều qua đi, Quân Huyền dấp dính mồ hôi toàn thân, xõa tóc ló nửa mặt ra khỏi gối đầu, nhìn Mạc Tử Liên trần trụi rời giường đi lấy y phục cho cả hai, đường cong eo hông thon gọn hắt bóng vào vạt áo dài. "Huyền ca ca, ta nghe nói tối nay sẽ có biểu diễn gì đó ạ?"
"Ừ, cứ đến lượt Nghê Mi lâu tổ chức Lôi đài là sẽ có biểu diễn vũ kịch cổ vũ tinh thần. Sáu năm Nghê Mi mới múa một lần nên sự kiện này rất được toàn thể giang hồ mong chờ."
"Thú vị quá vậy ạ! Tối nay chúng ta nhất định phải đi xem!" Y sáng rực mắt, hân hoan mở tủ đồ hỏi: "Huynh nghĩ ta nên chọn bộ nào vào tối nay?"
Quân Huyền vùi mặt vào gối thở dài: "Ít gây chú ý một chút, ta thấy đến tối mình cũng chưa khỏe lại hoàn toàn đâu."
Mạc Tử Liên đem y phục về giường, chống khuỷu tay úp sấp trên lưng hắn, từ tốn xoa vuốt phác họa dáng người ca ca, khe khẽ cười: "Mau mặc y phục vào để kiềm chế Mị thuật nào ca ca..."
Quân Huyền nhột nên vặn người, cử động này làm tấm chăn đắp ngang eo hắn tuột xuống tới hông, vết tích ái ân rải dài nóng bỏng thiêu đốt mắt Mạc Tử Liên. Hắn áp tay vào bàn tay đặt trên thắt lưng mình dời vào trong đùi, lười biếng buông giọng trầm khàn hỏi: "Đệ coi ta nên mặc y phục bên trên hay bên dưới?"
Mạc Tử Liên bị gõ trúng vào tim, vạch chăn ra, than nhẹ đè xuống mở bắp đùi hắn: "Ta muốn chết với huynh mất..."
Một tràng rên xiết nhễ nhại lại vang lên. Quân Huyền ôm chặt gối đớp khí, cong eo lâu đến mỏi nhừ.
Thực ra hắn suy tính hết rồi, hôm nay cố gắng thỏa mãn y cho bằng thừa hòng từ ngày mai bắt đầu đánh Lôi đài, hắn sẽ tập trung bồi dưỡng y. Giao đấu cần nghiêm túc thì mới học hỏi được nhiều kinh nghiệm. Liên Nhi phải cường đại hơn nữa thì hắn mới an tâm, vả lại y cũng sẽ ít sử dụng mấy thứ Nhiếp Hồn, Mị thuật hơn... Nghĩ tới, lòng hắn lại khó chịu: rõ ràng y là của hắn, chẳng có lý do gì để đi mê hoặc kẻ khác.
"Huyền ca ca..." Y len đầu ngón tay vào bờ môi người ở dưới, Quân Huyền hung hăng cắn nó.
"A - ha." Mạc Tử Liên thở gấp một hơi, vỗ mông hắn: "Sao ca ca lại tức giận nữa rồi?"
.
Rèm đêm buông xuống, từng làn gió se se thổi qua kẽ lá giấy của những chiếc đèn lồng hoa, cờ phái Nghê Mi bay phấp phới. Khách khứa cả giang hồ lẫn bình dân nô nức như dòng lũ ngũ sắc đổ vào các chỗ trên khán đài. Mạc Tử Liên ăn vận ít chói mắt như Quân Huyền muốn, thùy mị, e lệ như hoa lê khoác tay hắn tìm chỗ ngồi đẹp. Lôi Đài Tỷ Võ treo lụa nghê thường, cài đài hoa dưới bốn góc đế nến, ở phía dưới xen kẽ với chân nến là trống đồng bóng loáng.
Mắt Quân Huyền không thích nghi được với kiểu ánh sáng từng cụm tương phản với bóng tối, chưa gì đã mỏi, chỉ thấy Lôi đài mờ nhạt. Biết rõ mình chẳng xem được gì nên hắn vốn không hứng thú, chủ yếu là muốn chiều chuộng Liên Nhi.
"Huyền ca, huynh mệt ạ?" Mạc Tử Liên săn sóc đẩy hắn dựa vào mình, xoa bóp cái eo vất vả. Quân Huyền thoải mái híp mắt, trong thời gian chờ đợi suýt ngủ mất.
Từng tiếng 'thùng' vang lên, từ ngắt quãng đến dồn dập, rền rĩ tứ phương hòa cùng tràng vỗ tay như pháo.
Tỳ bà, đàn tranh, đàn hạc, thoi phách, trống đồng, tiêu, sáo... tấu lên khúc trường ca trầm bổng, du dương, nhịp điệu như vó ngựa rong ruổi sa trường. Lời độc thoại ngân nga da diết, một bên xót thương non sông, một bên oán thán nhân tình thế thái, vũ nữ loạng choạng đứng dậy, tuốt kiếm quét vòng thổi tắt hết nến. Hoạt cảnh bừng sáng lên chuyển thành chiến trường đao kiếm giao tranh... Diễn hay đến mức khán giả liên tục 'ô, ồ', rướn vai rướn cổ, vỗ tay không ngớt.
Ban đầu Quân Huyền còn nhắc Liên Nhi phải chú ý một chút, trong lúc biểu diễn, các nữ đệ tử Nghê Mi cũng sẽ phô diễn vài chiêu thức lợi hại của phái.
Mạc Tử Liên rất biết thưởng thức, lại còn phê bình này nọ, vô tình ru ca ca nhà mình ngủ quên mất. Y phì cười xoa xoa đầu hắn, nhân lúc ai cũng dán mắt coi kịch mà to gan luồn tay vào vạt áo nghịch ngợm ngực hắn, thản nhiên xem diễn.
Khán giả tán thưởng đến toát cả mồ hôi, đỏ hỏn hai tay mà vẫn rất hừng hực khí thế, rốt cuộc cũng tới tiết mục đặc biệt nhất: Khuynh cô nương độc vũ.
Tất cả nến trên và xung quanh Lôi đài tắt ngóm, tám tấm lụa lớn vẽ núi cao sông dài căng đều ra che khuất chính giữa đài. Sương mù mờ ảo lượn lờ đầy đất, hồ điệp phát sáng dập dìu uốn lượn - họa cảnh tiên cảnh bồng lai.
Bất thần tất cả nến đồng loạt thắp sáng, tám dải lụa óng mượt phất cao, âm nhạc nổi lên, từ trên một đỉnh cột trụ cao ngất, Khuynh Tự đeo mặt nạ mỹ nhân, mặc áo lông hồng cầm song kiếm buộc nghê thường nhún nhảy đạp lên từng dải lụa, tua áo tung bay, cánh hoa rơi theo từng bước, đẹp tuyệt trần đáp xuống đài.
Thiên nữ giáng trần, rơi vào tình ái, vạn kiếp trầm luân.
Tạ Lương Bích nghe dứt câu này liền đứng dậy, bỏ mặc Trầm Trác Sơn thắc mắc gọi mình, phi ra khỏi khán đài. Y đứng bên ngoài, thà hứng gió lạnh ngắm phố phường vắng vẻ, đìu hiu còn hơn ở trong xem diễn.
"Tạ huynh." Trầm Trác Sơn đội thỏ trên đầu, đặt cằm lên gờ tường, hỏi: "Sao lại chạy ra đây?"
"Kệ ta, lỡ mua vé rồi thì vô coi tiếp đi."
Hắn phiền muộn đội thỏ đi vào rồi phiền muộn quay trở lại: "Ta bị chiếm mất ghế rồi." Đoạn Trầm Trác Sơn trèo lên tường ngồi lắc lư, ha hả bảo: "Vậy thì ta đành ngồi đây, đề phòng Tạ huynh cảm thấy cô đơn."
Tạ Lương Bích chặc lưỡi nhắm mắt dưỡng thần.
Không bao lâu sau, gã ngốc kia chợt hô lên: "A!"
Tiếng nhạc bất thình lình câm lặng, khán giả xì xầm ồn ào. Tạ Lương Bích ngửi thấy mùi bất an, xoay mình nhảy lên tường, liền trợn mắt.
Lý Thương Lan đứng dậy khỏi ghế, chắp hai tay sau lưng liếc Trọng Yên nhấc mi mắt sửng sốt, giữ vẻ bình tĩnh bấu chặt lấy tay ghế, rồi tiếp tục quét mắt qua hết các trưởng môn còn lại, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu hiện nào.
Khuynh cô nương đang múa trên đài đột ngột hộc máu ngã xuống co giật, mọi người thấy máu không ngừng rỉ ra khỏi mắt, mũi, miệng mặt nạ mỹ nhân.
"Á!" Các nữ đệ tử Nghê Mi chạy lên đỡ tỷ muội, vừa tháo mặt nạ ra liền đồng loạt hét thất thanh. Vũ nữ thất khiếu chảy máu, khuôn mặt đã bị lột mất một tầng da, cơ dính vào mặt nạ, hai tròng mắt lồi ra, răng lợi lồ lộ, đầm đìa máu. Nàng thở thêm được hai hơi rồi trợn ngược mắt, tắt thở.
Mạc Tử Liên cũng trừng lớn mắt quan sát, bất ngờ bị ca ca bắt lấy cái tay hư hỏng. Hắn giữ nguyên tư thế ngủ quên, thầm thì vào tai y: "Đệ có nghe thấy không? Đệ có nghe thấy âm thanh đó không?"
Y không nghe thấy, thính giác y nào bằng ca ca, nhưng đàn hồ điệp trong ống tay áo thì cảm nhận được. Từ lúc âm nhạc của tiết mục cuối nổi lên, chúng đã không ngừng rung cánh.
Quân Huyền trầm tư một chút, nói: "Nghe như tiếng trẻ sơ sinh nỉ non khóc."