Quân Huyền vừa xỏ một chân vào giày thì người hắn định tìm rốt cuộc mở cửa quay về. Mạc Tử Liên nhướng mi, nhoẻn cười tươi tắn tiến lại: "A na nghe bảo cơ thể ca ca khó chịu nên đặc biệt chuẩn bị cháo bát bảo hạt sen cho ca ca nè."
Nhấc chân về giường bê bữa tối từ tay y, hắn không hạ thấp cảnh giác nhờ lời ấy, nghiêm mặt: "Đệ chắc chắn Đào nương không bỏ thứ gì vào chứ?"
Sở dĩ hắn phòng bị là bởi vì trưa nay, ánh nhìn Đào nương dành cho hắn cực kỳ mâu thuẫn với nét cười dịu dàng thường ngày. Đôi mắt đó quái dị đến mức hắn bị áp lực, đành qua loa ăn các món Mạc Tử Liên đã động đũa trước rồi dừng, tính ra chỉ lót dạ cho có nên hiện tại Quân Huyền rất đói. Minh thương dễ tránh mà ám tiễn khó phòng, hắn hoàn toàn mù mờ về độc nên nhất định phải ngăn chặn mọi đầu mối tàng ẩn nguy cơ. Hắn chỉ mắc mưu 'túi da' đúng một lần này thôi.
"Khụ." Thấy ánh mắt quyết liệt của hắn, Mạc Tử Liên ngượng ngùng gật đầu: "Ca ca đừng lo, ta quan sát kỹ lắm, không có gì kỳ lạ đâu."
Nghe vậy, Quân Huyền mới yên tâm cầm muỗng lên, khêu ra vài hạt sen đút cho bảo bối một muỗng cháo thơm ngọt. Mạc Tử Liên phình hai bầu má, thắc mắc: "Huyền ca ca không thích hạt sen ạ?"
Hắn vỗ má y đáp: "Từ đêm qua tới giờ ta đã có chút ngấy rồi."
Y đỏ mặt, sốt sắng nhai nhai, nuốt chửng hạt sen rồi cột tóc lên, ngoan ngoãn tập trung ăn uống, chốc chốc lại đút cho ca ca một miếng. No nê, y ngó qua cục lông đen thui đang quay mông vào mặt bọn họ, hỏi: "Nó bị sao vậy?"
"Dỗi ấy mà." Con mèo giận hắn đột ngột rút chân làm nó té ngửa nên cứ hậm hực nằm như vậy. Quân Huyền kéo Mạc Tử Liên tới ngồi cạnh, theo thói quen vòng tay ôm eo y. Y giống như hoa trinh nữ e thẹn nghiêng mình nép vào lồng ngực kia, hai tay cũng vòng quanh thắt lưng hắn. Đang khi Mạc Tử Liên hít vào mùi hương của ca ca thì bỗng nghe hỏi: "Hồi nãy có chuyện gì chọc đệ tức giận?"
Quân Huyền thấy y ngạc nhiên trông thật ngốc nghếch, chọc ghẹo nhéo cái mũi nhỏ bảo: "Khi đệ đưa khay cho ta, mười ngón tay đang bấu rất mạnh vào nó, nếu không phải vì tức giận thì chẳng lẽ đệ sợ ta ăn hết thức ăn của mình à?"
Hắn hôn tóc y, thầm thì: "Có chuyện gì thế? Nói với ta được không?"
Mạc Tử Liên im lặng ghé mũi vào vai hắn, qua một lúc thì rầu rĩ đáp: "Cũng không có gì đâu..."
"Thực sự không có gì? Vậy tại sao đệ lại thay y phục?" Quân Huyền vân vê mép áo y, tuy họa tiết chìm nên sờ không thấy gì nhưng mắt hắn luôn đặc biệt tốt đến bất ngờ khi quan sát tiểu tiết trên người Liên Nhi: rõ ràng lúc đầu tay áo y không óng ánh thế này.
"Bảo bối, sao vậy?" Hắn vừa dứt lời, Mạc Tử Liên liền bò dậy, lẩm bẩm 'huynh chờ ta' rồi xuống giường mở cửa ra ngoài đôi phút, sau đó trở lại với một pho tượng ngọc quấn vải lanh trên tay.
"Lý Thương Lan đích thân đem nó đến đây." Y đặt pho tượng đứng trên giường, năm ngón tay nõn nà nhẹ nhàng đẩy khăn lau chùi các khe rãnh đọng nước: "Hai người họ tìm thấy nó ở phủ quản đốc vừa mới chết, ống tay áo Lý Thương Lan còn vương mùi máu nồng đượm hòa trộn với mùi thuốc, trong mắt cũng ẩn hiện sát khí, ta đoán bọn họ gặp tập kích ở phủ quản đốc, có lẽ cả hai đều bị thương không nhẹ."
"Pho tượng này dính máu phải không?"
"Vâng."
Bởi vì áo vô tình dây máu nên y mới thay y phục. Quân Huyền tiếp tục suy đoán: "Hai người họ bị Tuyệt tấn công? Mục đích của bọn chúng là pho tượng này?"
Mạc Tử Liên gật đầu. Hắn hạ mắt, nghiêm túc xem xét pho tượng men theo đầu ngón tay di dời của y. Tượng cao tầm thước rưỡi, được đẽo gọt từ bạch ngọc nguyên khối, không phải tượng cầu phúc hình Phật Tổ hay Quan Âm mà điêu khắc một nam tử mặc trường bào điểm lớp lớp cánh sen, đội ngọc quan chín đỉnh đạp lên đám mây cuộn đuôi. Thủ pháp chạm trổ tuyệt diệu, ngũ quan nhân vật tinh tế đến từng chi tiết mi mày, mỗi nếp uốn, mỗi nếp gấp của y bào được chăm chút kỹ lưỡng, mềm mại hệt như thật. Tay trái nam tử nâng một tòa tháp bảy góc, bảy tầng, tay phải cầm một thanh trường kiếm thẳng tắp cắm xuyên vào tầng mây.
"Đây là tượng của Đệ Tam Khởi Thánh, Thượng thần Trường Ly." Mạc Tử Liên tinh nghịch chỉ ngón trỏ vào một nốt hình giọt lệ chói mắt ở chính giữa mi gian pho tượng, trầm ngâm nói: "Nam Châu hồng ngọc lửa cực hiếm. Thanh quan* không thể mua nổi châu báu dường này."
* Vị quan thanh liêm.
Quân Huyền âm thầm cảm thấy thú vị vì ngày hôm nay được dịp diện kiến nhiều tuyệt tác đáng giá như vậy: "Pho tượng này còn có gì đặc biệt?"
Mạc Tử Liên đặt tượng nằm ngang ra, dưới đáy mây có một cái khoen nhỏ nằm lọt trong rãnh khóa nắp tròn. Y cạy khoen làm bật nắp để lộ khoang rỗng hình trụ nằm dọc trong ruột pho tượng. Bên trong còn thoang thoảng mùi thuốc ngai ngái, tanh hôi.
"Thứ được giấu trong đây chọc đệ tức giận?"
Y khó chịu cau mày, gật gật đầu, vươn tay nắm tay áo hắn, có phần kìm nén sự bực bội hạ thấp giọng: "Là xác ướp nguyên vẹn một tay, một chân của trẻ sơ sinh phơi khô."
Quân Huyền trở tay bao bọc lấy tay y, chẳng trách bảo bối của hắn lại tức giận, đường kính hình trụ trong ruột pho tượng quả thực thừa sức chứa đựng một cánh tay trẻ con mập mạp: "Đệ cất chúng ở đâu?"
"Ngâm vào dung dịch bảo quản ạ. Trên chúng có đóng 'con dấu'."
"Con dấu?"
"Con dấu đại diện cho thân phận của chủ nhân, cũng là bằng chứng tố cáo đích danh một ai đó."
Mạc Tử Liên giãn nét mặt gãi gãi lòng bàn tay hắn, lạnh lẽo nói: "Khác với giai đoạn đầu tiên, lần này Kẻ-đứng-sau Tuyệt khai thác mỏ đá Thần lệ để bào chế Hoán Thi Thủy nhằm phi tang xác chết, chứ không 'ném thi thể xuống vực' nữa. Thu quan gia bằng một cách nào đó đã lấy được 'con dấu' trên thi thể nạn nhân còn nguyên vẹn và dự định dùng thứ này để đe dọa Kẻ-đứng-sau, hay với mục đích gì khác thì ta không rõ, nhưng tóm lại ông ta đã bị đối phương trực tiếp giết người diệt khẩu. Tuy nhiên bản thân Thu quan gia cũng chuẩn bị dự trù, viết di chúc giao phần gia tài của thứ tử quá cố cho trưởng nam. Ngay từ đầu..."
"Ngay từ đầu," Quân Huyền nối tiếp, "rõ ràng có người năm lần bảy lượt ra sức tiếp cận Thu đường chủ."
"Đúng vậy." Mạc Tử Liên gật đầu, hai mắt ánh lên lấp lánh: kể từ vụ án Trục đường chủ, khi phát hiện Thu Nhậm trúng Hàm Hương Trảo của Y Nhã, y đã cảm thấy nghi hoặc. Công dụng của Hàm Hương Trảo nói một cách tóm gọn, dễ hiểu là đánh dấu mùi hương lên cơ thể đối tượng để dùng Độc vật truy vết, thường dùng nhằm điều tra hành vi hoặc bắt sống ai đó, y đã thắc mắc ở Thu Nhậm có cái gì khiến Y Nhã muốn sử dụng?
Thu Nhậm rất giỏi về cơ quan, và còn là đệ tử chân truyền của lão các chủ Bồng Vân.
Sau khi trải qua tàn tích ở Xuyên Sơn, y bắt đầu suy đoán về những di vật của Hạc Thiên đạo nhân: giả sử như có một hoặc vài loại cơ quan khó chịu đến mức không ai bên Y Nhã giải ra được và bản thân Thu quan gia đã khóa con dấu bằng chứng vào cơ quan đó thì hoàn toàn có lý do để bọn Y Nhã nhắm vào Thu Nhậm: sau khi đánh dấu bằng Hàm Hương Trảo, chúng hạ Chiết Xuân Giang cổ để đe dọa.
"Nghe thì thấy rất hợp lý đấy." Quân Huyền nhẹ nhàng bảo, cong ngón trỏ gõ mu bàn tay y: "Nhưng bảo bối, nếu như mục tiêu của chúng thực sự là Thu đường chủ thì tại sao đệ lại chỉ tiếp cận xung quanh? Bảo bối mà ta biết, phải như hồi ở Xuyên Sơn, chẳng sợ trời chẳng sợ đất, quang minh chính đại làm người ta kinh tâm động phách. Tác phong kín đáo, vòng vèo thế này không giống y."
"Vậy, Huyền ca ca." Mạc Tử Liên bật cười nhào vào ngực hắn, thấy ca ca chặc lưỡi xoa xoa eo, liền lăn xuống gối lên chân, suối tóc hỗn loạn trải ra, hỏi: "Trong mắt ca ca, ta phải làm gì mới đúng là bảo bối của huynh?"
"Nếu là Liên Nhi của ta, y sẽ không chờ người ta chủ động tới gặp mình, y luôn đánh phủ đầu trước. Với tính cách như vậy, y phải điều tra về các cần thiết trước mắt của đối phương, sau đó chủ động đem lợi ích lại cho người ấy để tạo dựng mối quan hệ sáu - bốn, ví dụ như là: 'đối tác làm ăn'."
"Ca ca," Y vươn tay vuốt ve sống mũi hắn, "huynh thực sự đọc được suy nghĩ của ta sao?"
Quân Huyền chụm bàn tay trên trán rồi chạm vào trán Mạc Tử Liên, mỉm cười hỏi ngược lại: "Không phải nói chúng ta tâm linh tương thông à?"
"Thế ra ca ca chẳng bao giờ hỏi ta xem dự định làm gì chỉ đơn giản là vì huynh biết tỏng hết rồi..." Quân Huyền thản nhiên nhún vai. Chạm vào bàn tay trên trán, y lầm bầm gọi: "Ca ca."
"Ừ?"
"Thu Nhậm hạ quyết tâm rồi."
"Ừ."
"Ta có chút ngạc nhiên khi y ra quyết định nhanh thế đấy, chỉ mới một ngày thôi mà. Thu Nhậm đã sống với màu áo trắng lâu như vậy, ra quyết định chỉ sau một ngày thì thật đột ngột."
"Chẳng phải đệ vừa mới bảo Lý các chủ bị thương sao?" Quân Huyền buột miệng, trong đầu vu vơ nghĩ tới những lời Khuynh Tự nói với mình về Bồng Vân các.
Mạc Tử Liên nhớ đến khí sắc của Lý Thương Lan, lẩm bẩm: "Cũng đúng."
Chờ một lúc mà không nghe ca ca nói thêm gì, y ngửa cổ nhìn hắn, chỉ thấy hai con ngươi phẳng lặng, thăm thẳm khó dò. Đó là một sắc đen tuyệt đẹp, không tạp niệm, không gợn sóng xúc cảm dư thừa, trong trẻo lạnh lùng, phản chiếu trọn vẹn hình bóng y như thể nuốt chửng lấy nó.
"Tự nhiên ta cảm thấy thật hổ thẹn, vì ca ca lúc nào cũng biết điều ta suy tính mà ta lại có nhiều lúc không đoán được ca ca đang nghĩ gì."
Tựa như hiện tại.
"Không có gì phải hổ thẹn, dĩ nhiên đệ không đoán được suy nghĩ của ta nếu như trong lúc đó ta đang bận đọc suy nghĩ của đệ." Quân Huyền thản nhiên gõ trán y.
Không phải vậy. Biết nói thế nào đây, so với ánh mắt kín đáo của các vương, công, hầu tước y từng gặp gỡ thì khả năng che giấu cảm xúc của ca ca còn xuất sắc hơn. Họa chăng, nếu nói thế là cường điệu thì chẳng nhẽ Huyền ca ca của y lại ít nảy sinh cảm xúc tới mức này?
Ý nghĩ đó làm y khó chịu. "Ca ca ơi, làm vậy là không tốt."
"Đệ nói gì không tốt? Đọc suy nghĩ của đệ à?"
Mạc Tử Liên ỉu xìu ậm ừ, tìm không ra lời giải thích nên gật đầu chiếu lệ. Kỳ thực, cảm giác của y cũng khá mơ hồ, một mặt y xác nhận ca ca đối xử với mình vẫn dịu dàng và ngập tràn thương yêu nhưng so với trước đây... so với trước đây thì lại có gì đó khang khác. Sự khang khác này khiến y liên tưởng đến A Dao.
Chính xác là A Dao hồi xưa, lúc vẫn còn là một thanh trọng đao. Trong ký ức tuổi thơ của y, Trảm Nguyệt song đao luôn như hình với bóng: nếu ví von vầng thái dương của Hoan Lạc cốc là cốc chủ thì vầng trăng chính là Tả hộ pháp, trong đó Y Nhã là cái bóng của A Dao.
Vị trí Tả hộ pháp của Hoan Lạc cốc xưa giờ rất quan trọng, cũng có nhiều cá biệt, Hữu hộ pháp là tấm khiên phòng thủ, là cây roi giữ gìn trật tự trong Cốc, Tả hộ pháp là thanh đao tiêu diệt mọi kẻ thù, là đại diện cho sức mạnh của Cốc và uy lực của cốc chủ. Một thanh đao thì phải có sức nặng, phải sắc bén, không được sợ hãi, không được lùi bước, nhất nhất tuân theo mệnh lệnh của người cầm đao, chủ nhân lệnh 'giết' thì đao phải hạ không chút khoan dung.
A Dao đã quên mất thất tình lục dục của bản thân từ trước khi y ra đời, có rất nhiều vấn đề không thể tự nhận thức. Mạc Tử Liên nhớ mãi có lần Dao ca trở về sau một cuộc sát phạt, toàn thân đẫm máu với một đôi mắt tinh anh tới lạ lùng, A Dao như một cơn gió thổi đến chụp lấy y muốn thơm một cái, dọa y òa khóc. Lúc đó Y Nhã vội vã kéo A Dao lại, bế y trao vào tay a na rồi dẫn cái người đang lơ ngơ kia đi tẩy rửa.
Đó là lần đầu y chạm tay vào máu tươi, lần đầu ngửi thấy mùi tanh đậm đặc như vậy, lần đầu mục sở thị một con người tắm trong máu theo đúng nghĩa đen. Dĩ nhiên y sợ lắm, khóc sướt mướt, suốt một khoảng thời gian sau đó cứ nhìn thấy Dao ca là lại òa khóc.
Cha y đã quở trách A Dao rất nặng vì chuyện đó nhưng chính người bị trách cũng chưa từng thực sự hiểu vấn đề, trong mắt A Dao: bản thân hoàn thành nhiệm vụ là việc tốt, là điều đáng khen ngợi, là vinh quang. Năm ấy Dao ca còn chưa đến hai mươi, rõ ràng vẫn mang dáng vóc thiếu niên nhưng linh hồn từ bao giờ đã được rèn đúc thành một thanh đao tàn khốc, vô tình.
Người duy nhất có thể nhắc nhở A Dao về những thường thức y không thể tự nhận thức do thiếu sót cảm xúc tại thời điểm đó chính là Y Nhã. Nàng ta, tựa như Cái chết Mạn Đà La nhàn nhạt trong veo, là cái bóng lặng lẽ, toàn vẹn bổ khuyết cho sự trống rỗng của A Dao. Rất nhiều điều không ai giải thích được cho A Dao hiểu thì Y Nhã lại có thể thành công. Giữa cả hai có một mối liên kết đặc biệt, một ngôn ngữ giao tiếp kỳ lạ không cần phải cất tiếng, giống như vầng trăng trên cao có sáng tỏ thì bóng ảnh dưới nước mới càng lung linh.
Mạc Tử Liên nhớ rõ Y Nhã hầu như luôn luôn sạch sẽ khi giết người, hoàn toàn trái ngược với A Dao luôn tự làm mình trở nên kinh dị. Đó là một dấu hiệu chứng minh Y Nhã không hề vô tâm, vô tình mà nàng ta luyện ra vô dục, vô cầu, thế nên mới có thể kiên nhẫn hết mực với A Dao...
Chẳng biết có phải vì bị ám ảnh hay không mà y chưa từng sai A Dao giết người, y chỉ ra lệnh giết chóc cho mỗi Mạc Nhất. Y ưng sự bình tĩnh, lãnh cảm của Mạc Nhất hơn nét cười lơ đãng trên gương mặt dính máu của A Dao. Dù hiểu rõ sự vui vẻ của A Dao không phải do thích giết chóc mà là vì cảm thấy vinh quang khi cống hiến cho Cốc thì y vẫn cực kỳ khó chịu với nụ cười của A Dao. Khi chém giết thì không nên cười, khi chém giết thì không nên cười... y luôn nghĩ vậy.
A Dao trước đây không phải con người, chỉ là một thanh đao. Y Nhã đã bẻ gãy lưỡi đao, mài mòn sự sắc bén của nó, đưa A Dao về làm người.
Khi y hỏi, Mạc Nhất nói lúc mới tới Cốc, A Dao đã bất thường, ý thức về cảm xúc của A Dao cứ như được khoanh thành một vòng tròn nhỏ, ở trong đó chỉ tồn tại hai cá nhân Y Nhã và Y Nhân, chỉ hai người họ mới nói chuyện làm A Dao hiểu được. A Dao tin tưởng tuyệt đối và dung túng bọn họ vô biên. Dần dần vòng tròn của Dao ca được mở rộng ra nhưng cũng chỉ chứa được thêm ba cá nhân: cha, Mạc Nhất và y.
Tạ Khánh Dư là cá biệt, giống như một người đứng ở trong một vòng tròn riêng mà vòng tròn đó vô tình lại mang màu sắc trùng với vòng tròn của A Dao, nên A Dao nhận định hắn cũng là người có thể thân cận. Nói tóm gọn như Mi cô cô thì: câu chuyện của Tạ Khánh Dư có đôi nét giống với câu chuyện của A Dao.
Y không biết chuyện cũ của A Dao, Mi cô cô không nói, Hữu hộ pháp chỉ lắc đầu, Y Nhân luôn nuông chiều y cũng giữ bí mật. Mạc Nhất dù có mặt vào lúc cha nhặt A Dao, cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Mỗi người đều có một câu chuyện riêng, một bí mật ẩn giấu, một nỗi đau không muốn tiết lộ... Tỷ như vì sao Y Nhân bị ám ảnh về sạch sẽ? Tỷ như vì sao Đồ Mi cô cô cố chấp với dung nhan thanh xuân, chết cũng không muốn già đi? Tỷ như Hữu hộ pháp dù sở hữu hình thể khổng lồ, bị Tây Vực gọi là 'quái vật' mà vẫn ngày ngày dùng đôi bàn tay thô ráp, quá cỡ suôn từng mũi kim, đường chỉ thêu áo mới cho y... Tỷ như Mị Nhai yêu xương người hơn cả người sống, tỷ như Xà Cừ thà tin tưởng loài rắn chứ không muốn gần gũi với nhân loại...
Mỗi người ở Hoan Lạc cốc đều có một câu chuyện riêng.
Y dường như đã được nghe qua rất rất nhiều câu chuyện khi còn nhỏ xíu, những giọng nói mềm mại như các đám mây ngũ sắc nhè nhẹ vỗ về y bằng nhịp điệu của cát chảy qua kẽ tay, đưa y tiến vào giấc ngủ. Y càng lớn, càng có khả năng ghi nhớ thì mọi người cũng càng ít kể chuyện hơn. Bọn họ đều quen miệng bảo rằng: "Ta không muốn thiếu chủ gặp ác mộng."
Cha y luôn nói Hoan Lạc cốc là nơi những người không được thế gian yêu thương tụ họp lại để 'yêu thương' nhau. Cha còn bảo không có chỗ cho kẻ lười biếng, bất trung, thất tín tại Hoan Lạc cốc, một khi đã thề sẽ gắn bó sinh mạng với Cốc thì phải dốc hết sức, hết lòng làm việc. Mọi kẻ lười biếng, bất trung, thất tín đều đáng bị ném vào hố cát chảy để bò cạp và rắn độc xâu xé trong khi tiến dần về cõi bóng tối.
A Dao đã luôn giữ lời thề làm thanh đao của Cốc nhưng đó là vào thời gian của cha y. Y không muốn A Dao tiếp tục chờ lệnh giết chóc nên mới đưa Tạ Khánh Dư, một 'người ngoài' mà A Dao lại có thể nhớ tên về... Tóm lại là vậy đấy, y không muốn Dao ca làm một thanh đao, càng không muốn người mình thích nhất trở thành một thanh kiếm.
Quân Huyền đang ngắm nhìn tiểu tình nhân tự dưng thất thần trong lòng thì đột nhiên bị y chọt vào mũi nói: "Huyền ca ca là một bông hoa."
"..." Hắn hoài nghi chớp, chớp mắt: "Bảo bối, buồn ngủ quá nên đệ bắt đầu nói mớ à?"
"Không ạ." Mạc Tử Liên lắc đầu, ngón tay phác họa ngũ quan của hắn, hai mắt càng thêm sáng rỡ, lặp lại: "Huyền ca ca thật sự là một bông hoa!"
Sau đó y khoa trương dang hai tay giống như một đứa trẻ tự hào khoe ra đồ chơi quý nhất, nói: "Ta rất thích hoa!"
"Ừ..." Quân Huyền tiếp tục hoang mang, cúi xuống ôm y ngồi dậy rồi áp trán mình vào trán tình nhân với sự quan ngại đầu óc y bị nóng tới ngốc rồi. Hắn biết Liên Nhi đôi khi sẽ lâm vào suy nghĩ miên man mà thất thần, cũng biết y thường nảy sinh vài ý tưởng không ngờ, cơ mà hắn là một bông hoa? Hắn với hoa cỏ liên quan gì đến nhau?
Mạc Tử Liên bám lấy vai hắn, sờ cái nơ sau gáy hắn rồi thì thầm: "Ca ca, huynh kể chuyện cho ta nghe đi."
"Hửm? Kể chuyện gì?"
"Chuyện của huynh, huynh kể cho ta chuyện của huynh đi."
"Chuyện của ta?" Quân Huyền khựng lại, vỗ lưng y, hai mắt rũ xuống như hồi tưởng, lại như không muốn nói, lầm bầm: "Ta đâu có chuyện gì thú vị để kể..."
"Không cần thú vị, cứ là chuyện của huynh thì ta đều muốn nghe cơ." Y bặm môi, lắc cánh tay hắn mè nheo. Quân Huyền bế thốc y lên đùi nói: "Ta ném đệ xuống giường đấy."
"Huyền ca ca không làm vậy đâu."
"Đệ tự tin như vậy?"
"Ta tự tin vì ở trong vòng tròn nhỏ của ca ca." Đôi mắt của ca ca y rất giống với A Dao hồi xưa nhưng hắn có nhiều hơn A Dao một vòng tròn. Vòng tròn nhỏ là vòng tròn 'quan trọng', vòng tròn lớn là vòng tròn 'không được xâm phạm'.
Dẫu luôn thầm đắc ý vì ca ca lãnh đạm với người ngoài mà rất dịu dàng với mình nhưng y cảm thấy sống trong vòng tròn dù to hay nhỏ thì đều sẽ có một khoảng trống cô đơn lắm.
Quân Huyền nhíu mày ngẫm ngợi rồi chịu thua: "Được rồi, ta không đọc suy nghĩ của đệ nữa. Đệ đang nói gì thế?"
Mạc Tử Liên cong mắt hôn ca ca một cái rồi vẽ vòng tròn trên vai hắn, đáp: "Ta nói là ta muốn xăm lên vai huynh một bông hoa."
Quân Huyền rung động ghi vào mắt nụ cười của y, hỏi: "Ngay bây giờ sao?"
"Vâng," Y nhanh nhảu cởi áo hắn ra, "ngay bây giờ."