Chương 983

Diệp lão tiên sinh thở dài một hơi thật sâu, nói: “Uyên Thanh đã lừa tạ thật ra ta cos đoán được. Máy năm nay thân thể của bà ấy đã không được tốt, nhưng ta không nghĩ tói……

Sẽ là u não.

Vẻ đau thương trên mặt Nhiếp lão tiên sinh hoàn toàn không phải làm bộ, thậm chí giống như già đi mười tuổi trong nháy mắt.

Đời người có thể có được mấy người tri kỷ?

Bọn họ quen biết nhau đã vài thập.

niên, tình nghĩa nhiều năm như thế sớm đã vững chắc Tới tuổi này rồi, một lần từ biệt chính là chia cách sống chết.

nh dù thế nào cũng không thẻ tiếp thu Diệp Như Hề siết chặt tay, nói: “Khả năng phẫu thuật thành công là 40%, cháu không muốn từ bỏ cơ hội này, cháu không muốn nhìn bà ngoại ngồi đợi chốt……”

Một chữ cuối cùng, nhẹ đến mức như nghe không thấy.

“Cháu gái, ta biết suy nghĩ của cháu, ta cũng tán thành, có thê tôn tại vì sao lại không tranh. đua một phen, nhưng tính tình Uyên Thanh quật cường, một khi đã ra quyết ‹ định, ai cũng không thê thay đôi, mây năm nay bà ây một mình chống đỡ, mưa mưa gió gió, tâm tính kiên định, sợ là không dễ thay đôi.”

Nhiếp lão tiên sinh nhắc tới tính tình lão phu nhân cũng cảm thầy nhức đầu, quen biết nhiều năm, ông sớm đã hiệu biết rõ ràng.

“Ông Nhiếp, xin ông hãy giúp cháu với, giúp cháu cùng nhau khuyên nhủ bà ngoại.”

Nhiếp lão tiên sinh lộ ra nụ cười khổ, nói: “Cô bé, cháu làm vậy là khiến ta khó xử lắm.”

Diệp Như Hề đứng lên, khom lưng thật sâu, không có ngồi dậy, trịnh trọng thành khẩn nói: “Bà ngoại là người thân duy nhất của chảu, cháu không muôn mật đị bà, cũng không có cách nào tro mắt nhìn bà dàn Suy yếu, cháu muốn đánh cuộc một phen.”

“Cháu là đứa trẻ hiếu thuận, ta nghe Uyễn Thanh từng nhắc tới chuyện của cháu, yên tâm đi, ông Nhiệp của cháu liều mạng từ bỏ bộ mặt già này, cũng sẽ giúp cháu khuyên nhủ.”

Hóc mắt Diệp Như Hề ươn ướt, trịnh trọng nói cảm ơn.

Ông Nhiếp cười ha hả nói: “Cháu ấy à, nhưng thật ra lại có chút giống với bà ngoại cháu thời tuổi trẻ, thời gian đó đúng là khiến người ta thật hoài niệm.

Nhiếp lão tiên sinh lôi kéo Diệp Như Hệ nói chuyện thật lâu, sau một lúc chỉ hận không thê biến đối phương trở thành cháu gái ruột của mình, sự yêu thích của bậc trưởng bối biểu lộ không hề giấu diễm.

Chờ khi bọn họ một lần nữa trỏ lại trong đại sảnh, cả Nhiếp Tịch cũng phát hiện ông nội nhà mình tựa họ có thêm một cô cháu gái?

Anh ta vội vàng đ è xuống Suy nghĩ kỳ lạ này, đi lên trước, nói: “Ông nội, mọi người muôn dâng lên quà mừng thọ cho ông.”

Nhiếp lão tiên sinh không có hứng thú đổi với phương diện này, nhưng trình tự nên có thì vân phải. tiền hành, liền nói: “Được rồi, làm đi.”

Những món quà năm trước không có lầy một món ông yêu thích, cho nên Nhiếp lão tiên sinh cũng không trông đọi gì, hiện tại ông muôn cùng Diệp Như Hề tâm sự về bệnh tình Ủiễn.

Thanh hơn.

Tặng quà là một môn học, đặc biệt là đối tượng tặng lại là nhân vật như Nhiếp lão tiên sinh, đưa cái gì mới có thê được nhớ kỹ?

Diệp Như Hề liền thấy rất nhiều món qua sang quý hoặc hiệm có chưa bao giờ nghe thây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play