“Cô muốn dùng bộ dạng thảm hại này ra đường rồi bị người ta nhìn chằm chằm sao?”
Một câu này chọc đúng huyệt của Diệp Như Hề.

.

Tạ Tri Thành lại bồi thêm một câu:
“Cô như vậy mà đi ra ngoài, chỉ càng ảnh hưởng tới lưu lượng khách của nơi này thôi.


Diệp Như Hề nghe vậy, thầm nghĩ

trách không được Tạ Trì Thành sẽ xuất hiện ở chỗ này, bởi vì, toàn bộ trung tâm thương mại cũng là sản nghiệp của Long Đằng.

Diệp Như Hề khó xử một chút, đành phải căng da đầu, chọn một bộ quần áo trông có vẻ, đơn giản và ‘rẻ’ nhất trong toàn bộ đồ ở cửa hàng , nhưng cho dù là đơn giản nhất, cũng giá trị tới năm con số.

Diệp Như Hề nhéo quần áo, nghĩ đến tiền trong card còn có đủ hay không, sớm biết rằng cuối cùng cũng nhất định phải mua quần áo mới thì cô thà rằng mua luôn quần áo ở cửa hàng ban đầu là được rồi, cửa hàng này cấp bậc cao hơn quá nhiều….

Lúc Tạ Trì Thành nhìn thấy quần áo cô đang cầm trên tay liền nhíu mày, nói: “Từ từ.


‘Hả?
»
Anh trực tiếp đứng dậy, thuận tay lấy ra vài kiện quần áo, đưa qua đó rồi nói: “Mắt nhìn của cô quá kém.


Diệp Như Hề cúi đầu nhìn thoáng qua mới phát hiện bản thân đang cầm trên tay một chiếc áo sơ mi sặc sỡ, cô chỉ lo xem giá cả, cũng không có chú ý tới kiểu dáng này trông lỗi thời
thế nào.

Diệp Như Hề lập tức đỏ mặt.

Tạ Trì Thành trực tiếp gọi người lại đây, đưa cô mang vào phòng thử đồ để thay mấy bộ quần áo anh vừa chọn, sau đó lại ngồi trở lại trên sô pha chờ đợi.

Bỗng dưng, dưới đáy lòng lại có cảm giác rất chờ mong.

Di động vang lên, anh nhìn thoáng qua, nghe máy.

“Ông chủ, anh đi đâu vậy? Tôi mới vừa quay đầu thì anh đã không thấy tăm hơi, tiếp đến còn có một cuộc
họp nữa anh đã quên rồi sao?
“Hoãn lại.


Lâm Tử Ngang ở đầu dây bên kia cũng hoảng hồn, cũng mặc kệ xưng hô cấp trên cấp dưới, nói thẳng: “Tạ Trì Thành, cậu đang nói giỡn đấy hả? Đây chính là hợp đòng chục tỷ đó, cậu lại muốn hoãn lại?”
“ừ”
“Có tiền đến mấy cũng không thể tùy
hứng như vậy chứ….

Cậu bi ai câu
mất hồn rồi hả? Yêu tinh nào đã bắt cậu đi thế?”
Trong đầu Tạ Trì Thành chút sắc
hồng đáng yêu xuân sắc nào đó minh vừa thấy lướt qua.

Ánh mắt anh u ám, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn, trầm thấp mở miệng:
“ừ, đúng là có đấy.

.

một yêu tinh
nhỏ bị rơi xuống nước.


Bên kia truyền đến một tiếng vang lớn, giống như vừa bị té ngã vậy.

“Không phải chứ, tôi cũng chỉ nói giỡn mà thôi, cậu là nghiêm túc à? Chẳng lẽ là cô ấy?”
“Không có chuyện gì thì tôi cúp máy trước.

”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play