Chương 595

Trong lòng Hạ Lan Hinh vui vẻ, vội vàng mở miệng: “Trì Thành, em có vài lời muôn nói chuyện riêng với anh.”

Diệp Như Hề thấp giọng nói: “Hạ Lan Hinh?”

Sắc mặt Tạ Trì Thành kì quái ừ một tiếng.

Diệp Như Hề lộ ra ánh mắt cười như không cười, trong lòng Tạ Trì Thành lập tức căng thăng, anh nói: “Chúng ta đi thôi.”

“Đừng ởi, nói chuyện xem nào.”

Cô cũng rất muốn biết, vị Hạ tiểu thư này đang muôn làm cái gì.

Hạ Lan Hinh vội vàng đi qua đó, khuôn mặt nhỏ trắng nốn, biểu cảm thống khỗ còn mang theo một tia ủy khuât.

“Trì Thành, anh vẫn luôn không tới thăm em lấy một lần.”

Lúc này đây Diệp Như Hề không mở miệng, vị Hạ tiểu thư này rõ ràng đang xem nhẹ sự tôn tại của cô.

Hơn nữa cô cũng nhận ra vị Hạ tiểu thư này chính là người phụ nữ cô đã đụng phải ở buổi đầu giá ngày đó.

Tạ Trì Thành nhíu mày, nói: “Cô cũng không có bị thương.”

Một lần kia, anh chấp nhận bị đâm một dao đau đớn, tránh được sự trợ giúp của Hạ Lan Hinh.

Nếu như lại thiếu nợ người phụ nữ này, Tiểu Hề sẽ tức giận.

Hạ Lan Hinh cắn chặt môi dưới, nói: “Nhưng mà chính là ngày đó ở trong phòng, em, chúng ta……

Câu, nói kế tiếp còn chưa nói hết lời, là có ý, bỏ lại một câu lắp lửng như vậy chọc người ta hiểu lâm.

Tống Xán ở bên cạnh tất nhiên đã hiểu làm, sắc mặt trắng bạch, hai tay rũ xXuông đều nắm chặt, cho dù hắn đã sớm đoán được khả năng này, nhưng chợt nghe thấy vẫn không thể chịu nôi.

Hạ Lan Hinh nói xong, đáy mắt lập tức liệc qua Diệp Như Hề, nhưng phát hiện sắc mặt đối phương VÔ cùng bình tĩnh.

Ngược lại là sắc mặt Tạ Trì Thành rât khó coi.

“Lan Hinh, cô đang muốn nói cái gì.”

Anh trực tiếp hỏi ra miệng.

Hạ Lan Hinh sửng sốt một chút, loại chuyện này sao có thê nói thắng tuột ra được chứ?

“Thật xin lỗi, em biết em không nên làm ảnh hưởng tới tình cảm của hai người, thật xin lỗi, đều là em sai, Trì Thành, anh hãy quên đi, em cũng sẽ ï quên hết.”

Hạ Lan Hinh dứt khoát lấy lui làm tiên.

Sau đó cô ta bụm mặt, vội vàng rời đi.

Tắm lưng kia, nhìn qua trông đáng thương đến thế nào chứ. Tông Xán lập tức đuổi theo sau.

Tạ Trì Thành cảm thấy đau đầu, cúi đầu vừa thấy, liền đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Diệp Như Hề.

“Giám đốc Tạ, ngài có phải có một số việc còn chưa nöi rõ với tôi hay không?”

Tạ Trì Thành lần đầu tiên cảm thấy, Hạ Lan Hinh thật sự quá. phiền toái, sớm biết răng món nợ năm đó phiền mức như vậy thì anh đã bỏ thật nhiều tiền giải quyết cho xong luôn. “

Lúc trước, khi thẳng thắn kể lại chuyện xảy ra với Diệp Như Hề, Tạ Trì Thành thật đúng là đã che giấu đoạn chuyện này, cũng không phải chột dạ, mà là cảm thấy ghê tởm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play