Chương 397

“Cô không nói tôi cũng biết, rất tốt, hắn biến Tôi thành bộ dạng thế này, đền một mạng của con hẳn, rất tốt.”

Diệp Như Hề đột nhiên ngắn đầu nhìn đôi phương, ở khoảng cách gân như vậy có thể thầy rõ ràng những vết xẹo ngang dọc trên mặt hãn, giỗng như là bị ai đó tùy tiện rạch liên tục vào mặt, sau khi vết thương lành thì để lại những vết sẹo giống như những con rết chăng chịt trên đó..

Chỉ liếc mắt một cái, liền cảm tháy run sợ, trái tim băng giá.

“Sơ hãi? Thật đúng là nên sợ, tôi thiêu chút nữa đã chết rồi đó, trên đường hắn đuổi tận giết tuyệt tôi, không có người nào tình nguyện thuê tôi, còn sai người đuôi giết, mạng của tôi lớn, trồn đến đường ranh biên giới nên né tránh được cái chết, nhưng cũng huỷ hoại khuôn mặt. Ha ha, không nghĩ tới tôi sẽ lại trở về đúng không?”

“Buông tha cho tôi, anh muốn cái gì tôi đều đồng ý với anh.”

“Buông tha cô ư? Như vậy ai sẽ buông tha cho tôi? Có trách, cũng chỉ trách cô quá xui xẻo, ở trên đảo Cá Mập mà còn có thể gặp phải tôi, chúng ta còn rất có duyên đó nha. Ha ha, người phụ nữ của Tạ Trì Thành, thật ra tôi cũng muôn nhìn xem, hắn.

lần này còn có thê làm như thế nào.”

Dút lời, hắn buông tay ra rồi đứng, lên, nói: “Cô phụ trách chăm sóc tốt cho cô ta, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muôn, cô cũng đừng mong sông được.”

Bác sĩ vội vàng vâng vâng dạ dạ.

Cửa phòng đóng lại, lúc này chỉ còn hai người họ ở trong.

Bác sĩ đã bị dọa mức rúc ở trong góc mà run bần bật.

Diệp Như Hề chậm rãi nói: “Bác sĩ, đứa trẻ trong bụng tôi, sẽ xảy ra chuyện gì sao?”

Bác sĩ có chút sợ hãi đài ngẳng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Rất nguy hiểm……

trước khi tròn ba tháng, vận động quá mạnh, cảm xúc thay đôi quá nghiêm trọng, hoặc là ngoại lực tác động, đều sẽ dẫn tới sinh non……”

Nghe vậy, Diệp Như Hề nở một nụ cười gượng gạo, nhỏ giọng nói: “Tội đã hiệu rồi, cảm ơn cô, đừng sợ, nêu hắn muốn giết cô, thì sẽ không bắt cô đến đây, ít nhật hiện tại vân còn an toàn.”

Có lẽ là hơi thở bình tĩnh trên người Diệp Như Hề khiến vị bác sĩ giảm bớt được sợ hãi, cô ây thấp giọng nói: “Những người mặc đô đen kia xông vào bệnh viện, bắt tôi tới đây, bọn họ đã giết chết,… chết vài người……”

“Lực lượng cảnh sát trên đảo đang ở đâu?”

“Hôm qua là ngày hòn đảo được đóng cửa đề tu sửa. Khách du lịch đã rời đi, cư dân và nhân viên trên đảo cũng không nhiều, lực lượng cảnh sát cũng ít. Tôi, tôi vôn dĩ định đi nghỉ ngơi…”

Vẻ mặt của cô bác sĩ tràn đầy hồi hận, ôm đầu nói: “Nếu như tôi sớm đi nghỉ ngơi, qhì sẽ không gặp chuyện như vậy…

Diệp Như Hề không biết cách nào đề an ủi người khác, khóe miệng nở một nụ cười gượng gạo.

Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy chứ?

Nếu thực sự muốn nói là xui xẻo, thì có lẽ cô mới là người xui xẻo nhật đi?

Cũng không biết Tạ Trì Thành phải mất bao lâu mới đuổi đến nơi, chỉ cần anh tới đây, Tiểu An và Nhạc Nhạc sẽ ồn thôi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play