Từ khi Diệp Như Hề từ khi biết ba tấm thẻ này là ba củ khoai lang nóng bỏng tay liền đứng ngồi không yên.

Cô lại tìm đến chị Dương, bảo người đi điều tra một chút xem hai tấm thẻ còn lại rốt cuộc có hạn mức bao nhiêu tiền, điều tra xong thì sự việc lại trầm trọng hơn, Diệp Như Hề và cả chị Dương cũng ngơ ngác.

So với dự đoán của Diệp Như Hề
còn nhiều hơn.

Hai tấm thẻ còn lại, mỗi thẻ có 1 tỷ.

Tính cả chiếc thẻ đầu tiên, giờ phút này trong tay cô có những 3
tỷ.

Chị Dương thật cẩn thận hỏi: “Tiểu Hề à, cái này là em cướp được từ tỷ phú nào vậy?”
Diệp Như Hề cũng nuốt nuốt nước miếng.

.

“Chị Dương, chắc chắn hạn mức sao?”
“Đương nhiên, chị còn cố ý đếm đi đếm lại dãy số không đấy! Nếu không phải vì sự tín nhiệm của em, chị cũng bị dao động rồi!”
Một số tiền lớn như vậy, còn không cần mật mã là có thể lấy được, tuy nói khoản tiền lớn thì dễ bị lùng ra tung tích, nhưng chỉ cần tay chân của bản thân đủ nhiều, phân tán ra nhiều khoản, làm việc gọn ghẽ bí mật một chút, vẫn có thể lấy được tiền chạy thẳng ra nước ngoài.

Diệp Như Hề nói không dao động thì đó là giả, có số tiền này thì tính mạng của Nhạc Nhạc có thể
nói là đã được bảo vệ hơn phân nửa, cũng không cần phải chịu sự kìm kẹp của nhà họ Diệp nữa.

Nhưng cô cố đè nén sự xao động, không nói đến có bị bắt lại hay không, bị Tạ Trì Thành bắt được sẽ như thế nào đây, chỉ là lương tâm của bản thân cô không cho phép làm chuyện như vậy, lấy đi hai mươi vạn còn có thể lừa mình nói là công đã cứu mạng anh, còn có cả phí bồi thường vì đã sỉ nhục cô.

Nếu nhiều hơn nữa, cô làm không được.

“Tiểu Hề, em tính xem phải làm sao bây giờ? Mấy cái thẻ này vẫn không nên để người khác phát hiện nha! vẫn nên nhanh chóng trả lại đi!”
Dương San khuyên bảo , cô ấy cũng không dám vì số tiền này mà mạo hiểm.

Diệp Như Hề nhíu mày, nghĩ tới Tạ Trì Thành còn không rõ sống chết thế nào, Long Đằng rơi vào khó khăn, thị trường chứng khoán sụt giảm, không ít cổ đông đều tung ra cổ phần trong tay, một khi số lượng quá lớn, sớm hay muộn cũng sẽ sụp đỗ.

Diệp Như Hề đã xem qua thị trường chứng khoán của tập đoàn Long Đằng, còn biết đang có người ở phía sau đang thu mua cổ phần của Long Đằng.

Thời gian cũng đã khá lâu, cho dù Tạ Trì Thành có còn sống, Long Đằng cũng đã đổi xong chủ rồi
“Đem toàn bộ tiền lấy ra đi.


Dương San thiếu chút nữa đã làm đổ luôn ly nước trong tay, cho rằng bản thân đã nghe lầm.

“Tiểu Hề à, em đừng có làm điều dại dột nhé, chúng ta mới từ bên
trong ra ngoài cũng không thể chủ động mò vào lại được! Lấy đi hai mươi vạn chị còn có thể giúp đỡ che giấu, nhưng mà con số kia…”
“Em phải giúp anh ta”

“Gì?”
“Chị Dương, giúp em một lần đi, em muốn đánh cuộc một phen.


Diệp Như Hề lôi kéo Dương San tỉ mỉ nói ra rất nhiều chuyện, biểu cảm của Dương San từ khiếp sợ đến khó có thể tin rồi lại đầy vẻ bội phục, cuối cùng vỗ vỗ ngực
đảm đảm nhất định sẽ hoàn thành.

Thời gian từng ngày qua đi, Long Đằng đã loạn thành một mớ hỗn độn, bởi vì Tạ Trì Thành mãi vẫn không thấy xuất hiện, đã có thông tin truyền ra nói rằng anh đã chết, chỉ là bị ép đi không muốn tuồn ra ngoài.

Thông tin này được phần lớn mọi người tán thành, cổ phiếu của Long Đằng rớt giá càng khủng khiếp hơn
ở Phòng bệnh, Tạ Trì Thành xử lý văn kiện với tinh thần phấn
chấn, không hề có trạng thái của một người đang sắp chết chút nào, mà Lâm Tử Ngang đã điều tra được chuyện gì đó, kêu la oai oái.

‘Trì Thành! Cậu đoán xem tôi đã điều tra được cái gì!”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play