Chương 202

“Đúng vậy, đúng vậy, mami, chúng ta có phải nên về nhà rồi hay không? Daddy đâu? Cha không có tới à?”

Diệp Nhự Hề thấy Nhạc Nhạc nhanh chóng tiếp nhận sự tồn tại của Tạ Trì Thành như vậy, còn có vẻ vô củng thân thiết, lập tức trong lòng cô có chút cảm xúc phức tạp, có ảo giác như bảo bối của chính mình bị người ta cướp đi mắt rồi.

Nhạc Nhạc nhìn nhìn ra phía sau, sau khi không thấy bóng dáng daddy đâu, cô bé có chút thât vọng cúi đâu, nói: “Mami, daddy không có tới sao?”

Trong lòng Tạ An còn đang hung hãng trách cứ daddy một chút, Nhạc Nhạc hôm nay xuất viện mà cũng không tới thăm con bé một chút! Thật quá đáng!

Diệp Như Hề chần chờ giải thích một câu: “Anh ây…… Còn có việc bận lắm.”

Là bận rộn đi, bận rộn đến mức……

Từ sau khi trở về từ đảo Cá Mập, người đã không thấy tăm hơi nữa, chỉ là sẽ thỉnh thoảng goi điện thoại trở VỀ, sắp xếp một số công việc.

Lúc cần gọi người thì căn bản tìm không thấy bóng dáng anh.

Nhạc Nhạc tuy rằng rât mật mát, nhưng nghe thây daddy có việc bận phải làm, cô bé vẫn thấu hiểu, ôm lấy manii, hứ ng thú bừng bừng nói: “Vậy mami ơi, chúng ta có thể . cùng nhau ở chung sao? Còn đưa cả mẹ nuôi theo nữal”

Nhạc Nhạc cho dù đã tìm được daddy và em trai, cũng không thẻ bỏ lại mẹ nuôi đã yêu thương mình.

¡ Nhưng, biểu cảm của Diệp Như Hề lại có chút chua xót.

Dương San đã đi tới, xoa xoa đầu Nhạc Nhạc đầu, do dự một chút, cuối cùng cũng xoa xoa đầu Tạ An, nói: “Mẹ nuôi lại không thể ở cùng với mây đứa được.”

“Chị Dương, hay là chị cũng dọn qua đó luôn đi……”

Diệp Như Hề không nhịn được, vẫn là nói ra miệng.

Nhưng Dương San lại lắc đầu từ chối.

Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Chị cũng không theo em qua đó đâu, bên công ty tài chính cũng vừa ồn định, vừa hay chị cũng đứng ra giúp em quản lý, em có bắt cứ yêu câu gì có thê liên hệ với người bên ngoài.”

“Chị Dương…… | Trong lòng Diệp Như Hề ê ầm, cô thiếu nợ chị Dương rất nhiều, cô rõ ràng nhìn ra được chị Dương cũng rât luyến . tiếc Nhạc Nhạc, nhưng chị ấy vẫn cô chấp không đồng ý qua đó.

Nhạc Nhạc khổ sở gọi: “Mẹ nuôi, chúng ta cùng nhau qua đi mà, không xa rời nhaul”

Tạ An cũng ưỡn ưỡn ngực, nói: “Mẹ nuôi! Con sẽ bảo chú Chung sắp xếp chỗ ở thật tốt cho mẹ!”

Dương San rất cảm động, chỉ hai câu nói của hai đứa trẻ cũng đủ khiến cô Vui mừng, nhưng cô vẫn lắc lắc đầu, nói: “Mẹ nuôi có rảnh sẽ đi thăm các con, đừng lo lắng.”

Tiểu Hề cần có một trợ thủ ở ngoài, mà cô ây, đạo nghĩa này không thể chối từ.

Cuối cùng, Nhạc Nhạc và Tạ An ghé vào bên cửa số xe, nhìn mẹ nuôi càng ngày càng xa, hai đứa nhỏ mang khuôn mặt lưu luyên, đặc biệt là Nhạc Nhạc, nước mắt như những hạt đậu , hạt lớn hạt nhỏ thi nhau rớt xuông “Mami, chúng ta sẽ thường xuyên đi thăm mẹ nuôi, được không?”

Diệp Như Hề nhịn xuống nước mắt chực rơi, gật đầu thật mạnh, “Được.”

Xe trực tiếp lái thẳng về trang viên, phòng của Nhạc Nhạc được xêp ngay cạnh phòng Tạ An, là một gian phòng công chúa thật lớn màu hồng nhạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play