Diệp Như Hề xuống xe, vội vàng chạy
nhanh đến phòng bệnh của Nhạc Nhạc, vừa quay đầu lại, phát hiện Tạ Trì Thành không đi theo phía sau, cô nghĩ anh đã đi rồi nên cũng không để ý lắm.

“Mami! Hôm nay mẹ đến muộn quá!”
Nhạc Nhạc vừa thấy vui mừng khi được gặp mẹ, lại vừa thấy tức giận vì mẹ đã đến muộn.

Dương San ngồi một bên gọt táo, cười nói: “Nhạc Nhạc cả ngày nay đều nghĩ đến em, nhưng mà hôm nay quả thực em đã đến rất muộn.

Xảy ra chuyện gì sao?”
Diệp Như Hề tuỳ tiện lấy ra một cái cớ: “Vì chuyện công việc cho nên có chậm trễ một chut.


“Mami, mẹ đừng làm việc quá sức, Nhạc Nhạc sẽ đau lòng.


Diệp Như Hề xoa xoa đầu bé con, nói:
“Vậy thì Nhạc Nhạc phải vui vẻ lên nhé như vậy mẹ sẽ không thấy vất vả nữa.


Nhạc Nhạc gật đầu, nghiêm túc nói: “Mami, Nhạc Nhạc sẽ cố gắng nhanh khỏi bệnh.

Mami, con cho mẹ xem bức tranh hôm nay con vẽ nhé!”
Nhạc Nhạc vội vàng lấy bức tranh ra, nhét vào tay của mẹ, vừa muốn nói chuyện liền nhìn về phía sau của mami nhà mình, lập tức nhảy dựng lên.

“Chú đẹp trai!”
Diệp Như Hề quay đầu lại thì đã nhìn thấy Tạ Trì Thành bước vào, trong tay anh còn cầm theo một chiếc hộp lớn.

Nhạc Nhạc lập tức đẩy mẹ mình ra, nhìn Tạ Trì Thành đầy phấn khích.

“Chú đẹp trai, sao chú lại ở đây? Chú đến thăm cháu sao?”
Đối với những người có dáng dấp ưa nhìn, Nhạc Nhạc tuyệt đối nhớ rất kĩ, từ xưng hô mà con bé đặt cho Tạ Trì Thành cũng có thể thấy rất rõ điều đó.

Diệp Như Hề biết rất rõ sở thích của con gái mình, đặc biệt nhiệt tình đối với những người có dáng dấp ưa nhìn, không phân biệt nam nữ, lúc ở bệnh viện con bé rất thích nói lời ngọt ngào với các chị y tá xinh đẹp.

về phần Tạ Trì Thành…
Diệp Như Hề không thể dối lòng mà nói là anh xấu trai được.

Nếu như anh xấu trai thì trên thế giới này sẽ không còn đàn ông đẹp trai nữa rồi.

Tạ Trì Thành cầm đồ trong tay đi tới, nhẹ giọng nói: “ừm, đến thăm cháu.

Tặng cháu một món quà.


Diệp Như Hề nhìn lướt qua, đó là một bộ búp bê Barbie đời mới nhất, chắc chắn không hề rẻ, cạnh bệnh viện có một cửa hàng văn phòng phẩm, lúc cô đi mua sách cho Nhạc Nhạc có thấy qua.

Nhạc Nhạc ngay lập tức leo xuống giường bệnh, đôi mắt to long lanh, cánh môi đỏ hồng khẽ mở rồi hét lên đầy phấn khích: “Chú đẹp trai, chú mang quà gì cho cháu vậy?”
Tạ Trì Thành đưa qua, mặt mày ôn hòa hơn bình thường, anh đưa tay xoa xoa mái tóc rối bù của bé con, nói: “Mở ra nhìn xem.


Nhạc Nhạc kinh ngạc hô một tiếng, ôm chiếc hộp rồi cười rạng rỡ, nhưng lại muốn giữ phong thái như một cô tiểu thư, hài lòng nói: “Cảm ơn chú đẹp trai! Cháu thích lam!”
Diệp Như Hề chợt nghĩ đến, Nhạc Nhạc không phải không thích những món quà này, chỉ là chúng quá đắt tiền, cho nên chưa từng đòi hỏi, Nhạc Nhạc lần nào cũng chỉ yêu cầu cô mang theo một cuốn truyện.

Mà cô lại thật sự cho rằng Nhạc Nhạc không thích, lúc này Diệp Như Hề mới cảm thấy người làm mẹ như mình đã quá sơ suất.

Tạ Trì Thành nhìn khuôn mặt nhỏ hạnh phúc của cô bé con, trong lòng có chút chua xót, anh biết rõ cô bé dễ thương trước mặt mình là con gái anh, nhưng anh lại vì một vài nguyên nhân, không có cách nào để con bé có được những gì con bé đáng được nhận.

Tạ Trì Thành ra ngoài gọi một cú điện thoại, rất nhanh lại quay trở về.

Mà Nhạc Nhạc cũng ôm búp bê Barbie không buông, cả người thay đổi, so với lúc trước còn ốm yếu, bây giờ lại trở nên hoạt bát hơn nhiều.

Dương San nhìn khuôn mặt tươi cười của
Nhạc Nhạc, bất chợt nhìn về phía Tạ Trì Thành, lời nói đầy ẩn ý: “Tạ tiên sinh đối với Nhạc Nhạc thật tốt.


Tạ Trì Thành dừng lại, ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt thăm dò của Dương San, chỉ mỉm cười nói: “Nhạc Nhạc rất nghe lời.


Tư thế và biểu cảm không thể tự nhiên hơn, một điểm gợn sóng cũng không có.

Dương San cảm thấy người đàn ông trước mặt giống như vực sâu, khó có thể dò xét, chuyện khiến người ta không thể hiểu được là một người đàn ông như vậy không thể làm chuyện gì không có mục đích.

Ví dụ như đối tốt với Nhạc Nhạc, ví dụ như, xuất hiện bên cạnh Tiểu Hề mấy lần.

Dương San không khỏi nhìn về phía Diệp Như Hề, nhìn dáng vẻ cô không hề để ý, nội tâm thở dài một hơi, xem ra cần phải tìm chút thời gian để đề cập đến chuyện này.

Diệp Như Hề không biết rằng chị Dương vì cô mà suy tính đủ đường, còn cô thì vẫn đang chìm đắm trong tâm tình phức tạp,
bỗng nhiên bị Tạ Trì Thành gọi một tiếng thì mới phục hồi lại tinh thần.

“Sao em lại ngẩn người ra vậy?”
“Hả?”
Nhạc Nhạc cũng nhìn mẹ, hô lên: “Mami, mẹ sao vậy?”
Diệp Như Hề ngồi xổm xuống và nói:
“Nhạc Nhạc rất thích nó sao? Tại sao trước đây con không nói với mẹ?”
Nhạc Nhạc lập tức đặt búp bê Barbie xuống, cố gắng thu hồi tầm mắt của mình lại, nhỏ giọng nói: “Thật ra Nhạc Nhạc không thích.


Diệp Như Hề cố ý xụ mặt, nói: “Nhạc Nhạc, trẻ con không được nói dối đâu.


“Mami…”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play