Diệp Như Hề nghe được lời nói nhẹ nhàng như thủ thỉ của anh, nhưng, cô chỉ dừng một chút, để lại một câu: “Anh là ông chủ của em.


Cũng chỉ có thể là ông chủ mà thôi.

□ ,
Tạ Trì Thành đặt báo cáo xét nghiệm trên tay xuống.

Diệp Hỉ Nhạc đúng thật là con gái anh, mục giám định ADN đã rất rõ ràng.

Nhưng tủy xương của anh lại không phù hợp với Nhạc Nhạc.

Anh không thể hiến tủy xương để cứu Nhạc Nhạc được.

“Giám đốc Tạ, có thể tiểu thiếu gia có thể phù hợp….


Thường thường, các cặp song sinh có tỷ lệ phù hợp tủy xương rất cao.

Tuy nhiên Tạ Trì Thành cũng do dự một chút, cuối cùng vẫn không đồng ý để Tạ An thử xét nghiệm.

Thể chất của Tạ An vốn đã không được tốt như vẻ ngoài, hơn nữa tuổi còn nhỏ, cho dù có phù hợp để hiến tủy xương, cũng không có điều kiện thể chất để hiến.

“Tăng phạm vi tìm kiếm,, cần phải tìm được người phù hợp.


“Vâng, giám đốc Tạ.


Tạ Trì Thành trầm mặc thật lâu, xoa xoa vùng giữa hai mày, anh đặt bản báo cáo xét nghiệm và giám định AND vào ngăn kéo trước mặt.

Di động vang lên, nhìn thấy dãy số điện thoại kia, Tạ Trì Thành cười lạnh một tiếng, vốn định tắt cuộc gọi, nhưng suy tư một chút vẫn ấn nút kết nối.

“Hiện tại ngay cả điện thoại của ta mà anh cũng không muốn nghe sao?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói sang sảng có lực của lão phu nhân.

“Có việc?”
“Trở về tế tổ.


“Không rảnh.


“Tạ Trì Thành, giờ cả tổ tông mà anh cũng không muốn lễ bái đúng không? Anh cũng
không thèm nhìn ông nội anh một cái đấy à?”

Tạ Trì Thành cười lạnh một tiếng, nói: “Chỉ đơn giản là về tế tổ thôi sao? Bà rất rõ ràng, không có khả năng đó.


“Tóm lại, cuối tuần này, anh cần phải trở về, hai vợ chồng anh đã ở riêng lâu như thế, nhanh chóng đón vợ anh trwor về đi.


Tạ Trì Thành lười biếng đưa lưng dựa vào lưng ghế phía sau, nhàn nhạt nói: “Hủy hôn rồi, cô ta không cần phải trở về nữa.


“Nói với vẩn gì thế! Con bé là vị hôn thê của anh.

Anh cũng nên đi đăng ký kết hôn với Như Mạn đi, con cái đều đã có rồi, còn kéo dài lâu như vậy làm gì”
“Chuyện hôn nhân của tôi không đến lượt bà nhúng tay vào.


“Anh cứ giữ thái độ như thế mà ăn nói với người lớn đó hả! Như Mạn đã làm gì có lỗi với anh chưa? Tạ An cũng đã lớn như thế rồi, lại còn sinh người nối dõi cho nhà họ
Tạ chúng ta, anh nên cưới con bé!”
“Nói xong chưa? Tôi còn có việc.


Lão phu nhân tạm dừng một chút, giọng nói dần trở nên lạnh lẽo “Anh hiện tại đang dây dưa ở cạnh người phụ nữ kia, anh cho rằng ta không biết gì sao?”
Ánh mắt Tạ Trì Thành cũng dần rét lạnh, anh cảnh cáo.

“Tốt hơn hết là bà đừng động tới cô ấy.


“Vậy thì cùng Như Mạn đi đăng ký đi, kết hôn xong, anh muốn chơi đùa bên ngoài thế nào ta không quan tâm.


“Bà cho rằng khống chế được cô ta thì có thể khống chế tôi ư?”
“Tạ Trì Thành! Ta là bà nội của anh!”

“Nếu không phải thì bà cho rằng mình còn có thể gọi đến cuộc điện thoại này cho tôi chắc.


“Tóm lại, nếu anh không muốn cô ta xảy ra chuyện, thì cứ theo lời ta mà làm.

Lần tới, cô ta cũng không gặp may mắn như vậy
nữa đâu.

“Bà uy hiếp tôi?”
“Trì Thành, ta chỉ muốn tốt cho cháu mà thôi, nhà họ Tạ chúng ta không phải đám chó mèo tạp nham nào cũng có thể bước chân vào cửa được.


Tạ Trì Thành nghe tiếp bíp bíp cúp máy, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Diệp Như Hề mỗi ngày đều đi lại giữa bệnh viện và công ty, trong tình huống làm việc quá sức, cô ‘thành công ‘ đổ bệnh.

Mới đầu chỉ là đầu choáng váng hoa mắt, sắc mặt đỏ bừng, vẫn là Dương San nhận thấy trông cô không ổn, duỗi tay chạm thử vào, vùng trán nóng đến giật mình.

“Tiểu Hề, em phát sốt rồi!”
Diệp Như Hề sờ sờ trán thử rồi nói: “Em không có việc gì, hẳn là cảm lạnh thôi, lát em uống chút thuốc cảm là tốt rồi.


“Không được! Em cần phải truyền nước và uống thuốc tử tế, người đã nóng đến như
vậy rồi!”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play