Chương 1125

Hứa Vi ủy khuất muốn chết, vành mắt hồng hồng, nhìn qua vô cùng đáng thương.

“Tiểu Bạch, anh làm gì nhìn cô ta say mê như vậy, đừng nhìn cô ta được không?”

Dứt lời, Hứa Vi muốn duỗi tay ôm lấy Tạ Trì Thành.

Tạ Trì Thành không nghĩ tới cô ta sẽ làm ra hành động đột nhiên như thế, vn dĩ muôn đây ra như lại thấy giờ đang ở bữa tiệc, anh dừng lại.

Hứa Vi thấy anh không đây cô ta ra, trong lòng mừng thâm, quả nhiên Tiêu Bạch vần thích mình!

“Tiểu Bạch, cô ta rất xấu, anh đừng tin tưởng cô ta có được không? Em nhơ Tiêu Hoa lắm, chúng ta vê nhà cho Tiểu Hoa ăn.’ Tạ Trì Thành cúi đầu chuẩn bị nói chuyện, nhưng vừa mở miệng đã bị mùi hương làm cho sặc.

“Tiểu Vi, buông tay.”

“Em không buông! Thả anh ra thì anh sẽ không theo em trở về, em không muốn sống một mình, hu hu hu, chúng ta cùng trỏ về được không?

Giông như lúc chúng ta ở chung một tháng kia vậy.”

Tạ Trì Thành chịu đựng sự chán ghét, nói: “Buông tay.”

Giọng nói đã mang vài phần lạnh lẽo.

Hứa Vị không dám thật sự chọc giận anh, liền ngoan ngoãn buông tay, vẻ mặt ủy khuất, giống như bị anh bắt nạt không bằng.

“Tiêu Vi, cô nghe cho rõ, tôi không có khả năng Í trỏ vê, tôi có trách nhiệm của tôi, cô muôn cái gì, tôi có thê cho cô, những chuyện một tháng trước đã qua rôi.”

Một tháng kia Tạ Trì Thành cũng không cảm thấy có gì tốt đẹp, dủ là ai mà phải nằm bẹp trên giường do sốt cao liên tục, còn không thể nhúc nhích, thì người đó cũng không dễ chịu.

Đặc biệt là phòng. ở của Hứa Vi cũng không sạch sẽ, cô ta không thích dọn dẹp nên không khí trong phòng không được thông thoáng, luôn có mùi ẩm mốc, hơn nữa anh không cho Hứa Vi tắm rửa cho mình, nên bản thân đã . nhịn gân một tháng, không được tắm rửa, chỉ là lúc nào tỉnh táo thì tự lau người cho bản thân.

Vì là như vậy nên đối với Trì Thành mà nói, một tháng kia chính là ác mộng.

Ngoại trừ việc Hứa Vi đã anh cứu trở về còn ríu rít kể cho anh nghe đủ chuyện ở cái xóm nghèo đó, là những chuyện anh chưa bao giờ tiếp XÚC cũng cảm thấy có chút thú vị thì không còn chút gì khác biệt.

“Tiểu Bạch, ý anh là…… Không cần em sao?”

Mặt Hứa Vi lập tức âng ậng nước, nhưng cô ta không khóc, dáng vẻ muôn khóc không xong này là đáng thương nhức Tạ Trì Thành mím miệng, ý thức được giọng điệu của mình không, đúng, anh thật sự cảm kích ơn cứu mạng của Hứa Vi, nhưng không có nghĩa anh sẽ hoàn toàn nghe theo cô ta.

“Nhà ở, xe, tôi sẽ cho người đưa qua.”

Anh cố gắng dùng vật chát để đền bù phân ân tình này.

Nhưng Hứa Vi lớn tiếng hô một câu: “Không cần! Em không cần những thứ đó đói”

Giọng điệu quá lớn hấp dẫn chú ý.

của nhiều người, Hứa Vi không đê bụng, nhưng mà cảm nhận của Tạ Trì Thành lại giông hệt như Daniel.

Anh bỗng nhiên cảm thấy, có chút chán ngắn với kiểu ‘ cá tính ‘ như vậy.

“Cô bình tĩnh một chút.”

“Tiểu Bạch, anh còn bảo em bình tĩnh? Anh thay đổi rồi! Có phải anh vì cô ta hay không?! Anh bị cô. ta lừa rồi đói”

Mắt thấy càng lúc càng nhiều người nhìn qua, mặt Tạ Trì Thành dần âm trầm, mặt mày mang theo vẻ thủ địch, hai mắt thâm sâu như hồ không đáy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play