“Bên ngoài có người đang tìm kiếm cô, hành động rất mạnh, quanh khu vực này đều bị vây kín, có năng lực nha.

Nhưng cô cũng hết hy vọng đi, tôi đây đã muốn bắt người, thì sẽ không bao giờ thất thủ!”
Diệp Như Hề lắp bắp kinh hãi, căn bản không biết bên ngoài còn có ai sẽ tìm kiếm như vậy.

Lục Tư Viễn sao?
Đây là suy đoán mà cô nghĩ là có khả năng cao nhất.

Cô ra vẻ trấn định nói: “Chỉ cần anh thả tôi ra, tôi có thể coi như chưa từng gặp qua các người”

“Cô nằm mơ đi.


Gã kia đứng dậy, nói với đồng bọn: “Để ý kỹ cô ta!”
Diệp Như Hề nhìn người kia vội vàng rời đi, trong lòng càng thấy khẩn trương.

Ra bên ngoài, gã trực tiếp đá văng ghế dựa, lấy ra di động, gọi điện thoại.

“Ông không có nói cho tôi biết thân phận thật của người phụ nữ này, phía sau cô ta còn có người chống lưng! Hiện tại, mấy anh em tôi đều đang bị vây kín.

!!”
Người ở đầu dây bên kia cũng có chút luống cuống, nói: “Cậu nhanh chóng xử lý người phụ nữ đó đi, miễn cho đêm dài lắm mộng!”
Gã đàn ông cười khằng khặc, “Giết? Giết cô ta, tôi và đám anh em cũng chôn cùng luôn ở chỗ này! Nếu ông còn chưa thể đưa ra cách giải quyết hợp lý, chỉ cần tôi còn sống một ngày, thì ngày đó ông cũng đừng nghĩ sẽ được sống yên ổn!”
Sau khi cúp điện thoại sắc mặt gã càng thêm khỏ coi, cũng không nghĩ ra nổi, đến tột cùng là ai mà lại có khả năng lớn như vậy, phong tỏa toàn bộ khu vực quanh đây.

Người vừa bị cúp điện thoại cũng bắt đầu
hoảng loạn, không nói hai lời, trực tiếp đi tới khu Phú Cẩm.

Khi Vu Bình vừa mở cửa ra sắc mặt lập tức biến đổi, đột nhiên đem người kia túm vào trong.

“Anh điên rồi sao? Tại sao anh lại tới nơi này tìm tôi?! Nếu như bị người ta thấy thì phải làm sao bây giờ? Anh sẽ hại chết tôi đấy!”
“Hại chết cô? Cô hiện tại là muốn hại chết tôi thì có!”
Vu Bình lập tức thay đổi sắc mặt, nói: “Anh thái độ với tôi gì thế.


“ Diệp Như Hề kia, là ai đang che chở nó?”
“Nói vậy là có ý gì?”
“Tôi đã trả giá cao để mượn người tiễn cô ta, nhưng hiện tại, người tôi thuê sắp bị bắt trọn một lưới! Nếu như điều tra ra tôi và cô đứng sau, chúng ta cũng không ăn được trái ngọt gì đâu!”
Vu Bình xanh mặt nói: “Không có khả năng!
Diệp Như Hề sớm đã chỉ còn hai bàn tay trắng, sẽ không có người nào muốn cứu nó, hiện tại nhanh giết nó đi!”
“Giết cái gì mà giết! Giết cô ta, thì người chết chính là chúng ta, hơn nữa người ra tay lại là Tạ Trì Thành, hắn không phải là vị hôn phu của Như Mạn sao? Tại sao lại nhúng tay vào chuyện này!”
Vu Bình tựa như bị sét đánh trúng vậy, bà
ta nói: “Ý anh là nói.

Tạ Trì Thành ra tay
ư?”
“Toàn bộ Đế Đô này, còn có ai có được năng lực như vậy chứ! Cô nhanh chóng đi tìm Như Mạn, bảo nó ra mặt bám chặt lấy Tạ Trì Thành , tôi sẽ mau chóng tìm người đem Diệp Như Hề chuyển ra ngoài.


“Có thể được không?”

“Không thể được cũng phải được! Nếu không chúng ta chắc chắn sẽ thân bại danh liệt!”
“Đổng Quốc vr, anh đừng dùng mấy lời này uy hiếp tôi.


“Tôi đây là uy hiếp cô sao? Đều đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng nhân từ nương tay, năm đó nên tìm người xử lý luôn Diệp Như Hề lúc còn ở trong tù, nơi đó người chết cũng đơn giản như cá chết, vậy mà cô lại mềm lòng!”
Vu Bình không phải là chưa từng hối hận, nhưng lúc ấy bà ta căn bản không nghĩ tới Diệp Như Hề sẽ ra tù trước hạn, vốn dĩ đã tính toán sau mười năm tù, chờ con nhỏ đó được ra ngoài thì sớm đã cảnh còn người mất, ngay cả cái đồ tạp chủng của nó cũng không sống được lâu như vậy.

Một bước sai, cả đoạn đường sai.

Nhưng Vu Bình tuyệt đối không thừa nhận bản thân thấy hối hận.

“Tôi hiện tại sẽ đi tìm Như Mạn, anh chạy đi xử lý người, sau này đừng có tùy tiện xông tới tìm tôi vậy nữa.


“Được, tôi đi trước, cô hành động nhanh lên!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play